Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ​

Có điều nguy hiểm cũng không hoàn toàn tới gần bọn họ, Hạ Thiên Kỳ đang vùng vẫy nhất thời cảm thấy quỷ khí biến mất trước đó lần nữa trở nên tràn đầy lên, hiển nhiên kỳ đóng băng năng lực đã kết thúc.

"Cút hết cho ta!"

Trong đối mắt lóe ra hai chùm ánh sáng tím, Hạ Thiên Kỳ ác quỷ hóa trong nháy mắt, sau đó như một võ sĩ không ngừng xé rách hết đống da người không ngừng chui vào trong người hắn.

Lãnh Nguyệt bên kia cũng lấy ra một tấm chú phù, ánh sáng lóe ra, toàn bộ da người bị khống chế hoàn toàn cháy thành tro bụi.

"Rốt cuộc hồi sinh!"

Hạ Thiên Kỳ này sinh ác độc siết chặt quả đấm, trước kia bị quỷ vật kia đuổi thảm như vậy, trong lòng hắn bây giờ có một cái ý niệm, đó chính là đánh thứ quỷ chết tiệt kia thành cặn bã.

Sau khi nuốt trọn quỷ vương tàn thi của Lãnh Nguyệt, phạm vi bao trùm cùa quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ gần như tăng lên gấp đôi, mức độ kiên cố càng có tăng lên rất lớn, hôm nay hắn vô cùng khẳng định, cho dù đụng phải loại giám đốc như Vương Vân Bằng và Trần Minh này cũng có sức phòng ngự nhất định, chứ không như trước kia, bị phá vỡ dễ dàng.

Phạm vi quỷ vực không ngừng mở rộng ra ngoài, mãi đến khi hắn cảm thấy lực cản mới rốt cuộc dừng lại.

"Tôi tìm được thứ quỷ kia rồi! Đi theo tôi!"

Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở Lãnh Nguyệt bên cạnh một câu, lại vươn tay nắm tay Lãnh Nguyệt, sau đó dùng quỷ vực trực tiếp xuất hiện trong buồng trong của một quán rượu.

Diện tích phòng trong rất lớn, đồng thời bố trí cũng không như loại mà trước kia bọn họ ở ngay cả một ngọn đèn cũng không ra hồn.

Căn phòng này rất xa hoa, đèn treo trên đỉnh đầu trong suốt long lanh, khắp các ngõ nghách đều trang trí đèn ly nhỏ.

Trên giường lớn hình bầu dục có rất nhiều mảnh thịt tán loạn, mà bên mép giường, thì có bốn người đàn ông tuổi tác bất đồng đang quỳ.

Trong đó có ba người nhỏ tuổi hơn một chút, một người khác khoảng trung niên.

Bốn người sắc mặt khó coi cẩn thận tìm mảnh thịt vụn trên giường, bên cạnh bọn họ cũng rơi ra một chút, nhìn dáng dấp giống như là đang dùng mảnh thịt vụn trên giường may thi thể.

Nữ quỷ mặc váy đỏ như khán giả xem trò vui, yên tĩnh ngồi trên ghế kê một bên, ánh tím trong tròng mắt không ngừng lóe ra, có chút rất chuyên tâm.

"Từng gặp qua quỷ biến thái, thế nhưng biến thái như ngươi vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Chơi cũng chơi rất hay, cũng thật sự biết chơi, có điều kế tiếp tới phiên bọn ta chơi ngươi."

Hạ Thiên Kỳ cộng thêm Lãnh Nguyệt, chỉ cần không phải ác quỷ có năng lực quá mức đặc thù, bọn họ đều có tự tin đánh một trận, cho nên ngược lại cũng không sợ con ác quỷ kia thế nào.

Nghe câu khiêu khích của Hạ Thiên Kỳ, ác quỷ chậm rãi quay đầu lại, sau đó lại miệng phun tiếng người khiến bọn họ vô cùng giật mình, rất bình thản nói:

"Ta cũng biết sớm muộn gì cũng có người tới đối phó ta, chỉ là không nghĩ tới các ngươi tới chậm như vậy.

Có điều trò vui nên xem cũng xem tương đối rồi, người ta muốn giết cũng giết sạch rồi, cho dù bị các ngươi tiêu diệt hết, ta cũng không còn gì tiếc nuối."

Nghe nữ quỷ này lại như con người, rất bình tĩnh nói ra một phen như vậy, lần này không cần biết là Hạ Thiên Kỳ hay là Lãnh Nguyệt đều có chút mờ mịt.
Quỷ vật không phải không có khả năng nói chuyện, chỉ là bọn chúng rất ít nói với đối tượng chém giết, giống như một thợ săn muốn lùng giết một con thỏ, tự nhiên sẽ không phí phạm thời gian nói gì với con thỏ.

Quy luật như vậy, quỷ vật thông thưởng sẽ không nói cái gì, trừ phi là bị chọc giận, hay hoặc là rời vào thời điểm điên cuồng, thông qua một lời nửa chữ biểu đạt chấp niệm giết chóc lúc đó.

"Ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì?"

Những lời này vô ý thức nói ra, Hạ Thiên Kỳ tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, luôn cảm thấy là lạ, vì vậy lại bổ sung:

"Vì sao ngươi hành hạ bọn họ như vậy?"

"Vì bọn chúng là người, nên phải bị hành hạ như vậy!"

"Trước kia chắc ngươi cũng là nhân loại đi." Lãnh Nguyệt đột nhiên nói một câu.

"Không sai, trước kia ta cũng là nhân loại, là một nhân loại rất yếu ớt, sống rất đau khổ, chết rất thảm. Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới một ngày kia, ta lại có năng lực báo thù.

Nên ta phải hành hạ bọn họ, hành hạ đám tình nhân kia, ta muốn bọn chúng biết trên đời này nếu nói toàn bộ tình cảm, đều là bịa đặt!"

"Vậy là trước kia ngươi bị cưỡng bức sau đó giết chết, hay bị giết chết sau đó bị cưỡng bức?

Có điều dáng vẻ ngư xấu như vậy, lòng dạ lại xấu xa như vậy, hẳn không có người nào sẽ làm như vậy đi."

Hạ Thiên Kỳ cố tình châm chọc nữ quỷ kia nói.

"Rút lại mấy câu nói ác độc kia của người, ngươi hoàn toàn không hiểu rõ quá khứ của ta, không có tư cách bình luận đúng sai của ta!"

"Không cần biết trước kia ngươi thế nào, thế nhưng bây giờ ngươi chỉ có một con đường chết." Hạ Thiên Kỳ lười nói nhảm với nữ quỷ kia, đã không thể chờ đợi muốn ra tay.
"Ta không sợ chết, vì ta đã từng là người chết một lần.

Nhưng các người lại không có tư cách đứng trên đỉnh cao đạo đức phán xét cách làm của ta.

Khi ta còn sống, làm trâu làm ngựa cho súc sinh chết tiệt kia, chăm sóc hắn từng li từng tí, kết quả hắn qua lại với phụ nữ khác.

Sau khi ta biết muốn ly hôn với hắn, nhưng hắn lại không đồng ý, ta khăng khăng muốn đi, hắn nhốt ta vào trong kho hàng, mỗi ngày dùng thắt lưng quất ta.

Ta thỏa hiệp, ta đáp ứng hắn sẽ không quản hắn, thế nhưng hắn lại như nghiện vậy, bắt đầu nghĩ cách hành hạ ta.

Dùng dao rạch lên mặt ta, dùng kìm nhổ móng tay của ta, dùng dây thép đâm vào da thịt ta, thậm chí cắt rời ngón chân của ta cho chó ăn!

Các ngươi có thể hiểu được ta oán hậ hắn tới mức nào sao?

Các ngươi có thể hiểu được ta oán hận thế giới này bao nhiêu sao!

Các ngươi có thể hiểu được, làm như vậy là có bao nhiêu tuyệt vời sao!"

Nữ quỷ lạnh lẽo nói xong, lại thấy mấy người vốn đang ở bên giường khâu vá thi thể kia đồng loạt chộp tới người đối diện, bắt đầu tự đánh nhau.

"Nhìn thấy không, đây chính là nhân loại, ta hoàn toàn không dàm gì, chỉ là dẫn đường một chút tới bóng tối cất giấu trong lòng bọn chúng, cho bọn chúng một con đường sống, bọn chúng tức khắc trở nên liều lĩnh.

Ta dằn vặt bọn họ thì sao? Chẳng lẽ nhân loại không hành hạ thú vật sao? Không ăn động vật?

Cho là cao cao tại thường, cũng chỉ là rác rưởi dung tục mà thôi."

"Ngươi nhìn một chút cái bộ dạng không biết trời cao đất dày kia của ngươi, làm quỷ sao còn kiêu ngạo như vậy! Thứ xem mọi người đều là cấp thấp này, lời này ngươi không biết xấu hổ nói, ta cũng không tiện nghe.

Bọn ta không phải đạo sĩ, chính là người tới thu thập ngươi, cho nên trong quá khứ bi thảm thế nào ta cũng không quan tâm, vì cách làm của ngươi làm ta quá ghê tởm!"

"Các ngươi giết ta rất dễ dàng, vì ta không có năng lực chống cự gì, thế nhưng, các người có thể giết lẫn nhau sao?

Bây giờ ta cho các người thấy rõ nội tâm của mình... Rốt cuộc có bao nhiêu bóng tối!"

Nữ quỷ điên cuồng nói xong, lại thấy nó mở miệng phun ra một ngụm máu, sau khi sương máu xuất hiện lại tức khắc biến mất không thấy, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều ngửi được một mùi hoàn toàn khác với mùi máu tanh, đó là mùi tương tự với mùi thơm phụ nữ.

Hạ Thiên Kỳ thậm chí còn không kịp phản ứng lại, đã phát hiện cảnh tượng trước mắt hắn đột nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cả người vậy mà lấy một hình dáng đặc thù, xuất hiện trong phòng bệnh bệnh viện tư nhân.

Mẹ của hắn mặt cứng nhắc nằm trên giường bệnh, bên cạnh lại có một đứa trẻ sơ sinh trên mặt mang nụ cười quỷ dị.

Mà ngoài phòng bệnh, lại mơ hồ vang lên tiếng cãi vã kịch liệt của ông nội và cha hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.