Chương trước
Chương sau
Nghe được lời của Vương Xương, Hạ Thiên Kỳ tức khắc phun hết cháo vừa mới uống vào miệng ra ngoài, còn Lãnh Nguyệt thì cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Xương, tức giận rõ ràng.

"Sao vậy lão đại, có phải cảm thấy cơm rau này quá khó ăn không? Nhịn một chút đi, lúc em mới vào trước đó cũng thế này, cũng cảm thấy không có gì khác đồ heo ăn, thế nhưng không ăn sẽ bị chết dói, kiên trì ăn đi ít nhất còn có thể sống được."

Vương Xương nói xong một câu hay ho như vậy, sau đó quay qua nói mấy gã đàng cắm đầu ăn cơm:

"Mẹ tụi mày đừng có ăn nữa, đói một bữa cũng không chết được, chắc chắn hôm qua lão đại không nghỉ ngơi đủ, chỉ có ít đồ thế này chắc không đủ ăn!"

Bị Vương Xương mắng một câu, đám phạm nhân cũng không dám tiếp tục ăn nữa, mà đều vội vàng ngoài cười cười cầm hộp cơm đổ vào bên Hạ Thiên Kỳ.

"Bọn mày không cần để ý tới tao, tao chỉ cần chút này là đủ rồi."

Hạ Thiên Kỳ chưa từng muốn có thức ăn của đám phạm nhân, đồ ăn nơi này khó ăn là một mặt, quan trọng hơn là lúc này hắn cũng không thấy đói.

Lúc này hắn nhìn qua Lãnh Nguyệt một cái, phát hiện Lãnh Nguyệt đã ăn sạch thức ăn trong hộp cơm, đang cúi đầu ngây người.

Rất nhanh, những người khác đều ăn cơm xong, một phạm nhân trong số đó cung kính lấy hộp cơm của mọi người, sau đó bước nhanh chạy qua một bên, có lẽ phải đi rửa sạch.

"Lão đại, em có một việc muốn nhắc anh."

Lúc này Vương Xương như cảm giác được cái gì, cố tình thò đầu tới, nhỏ giọng nói:

"Chuyện trong nhà ngục chắc chắn lão đại rõ ràng một chút, người dáng dấp xinh đẹp một chút, vẫn luôn là đối tượng tranh đoạt ở nơi này. Loại như em đây bất dắc dĩ coi là tạm được, có thì cũng có, không có thì nhiều nhất là tự mình giải quyết một chút, nhưng với những người vốn khỏe hơn một chút mà nói, không chỉ là nam sủng kia của anh, bao gồm cả lão đại anh cũng có thể trở thành mục tiêu của bọn họ.

Anh xem cái đức hạnh của em hiện tại, không khác gì bộ xương khô hết, lúc vừa vào đây cũng là da mịn thịt mềm, bị một số người tranh giành, khỏi phải nói cuộc sống thảm tới mức nào."

"Mày có ý gì? Thế nào tao cũng không tin, mày lại tốt bụng nhắc nhở tao như vậy chứ?"

Hạ Thiên Kỳ cười như không cười nhìn Vương Xương, thấy vậy, Vương xương tức khắc có chút sợ hãi giải thích nói:

"Lão đại anh đừng hiểu nhầm, em thật không có ý gì khác, em chỉ sợ anh một khi xung động, tới lúc đó lại liên lụy tới anh em trong phòng giam..."

"Mày là sợ tao liên lụy bọn mày?"

"Không không không, em chỉ là..."

"Câm miệng đi, trong lòng tao đều nắm chắc."

Hạ Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt lời Vương Xương.

Vương Xương thấy vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ lạnh xuống, gã cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Hạ Thiên Kỳ đừng làm mích lòng mấy tù đầu trong nhà ngục kia, nếu không thì bọn họ cũng phải cùng xúi quẩy theo.

"Lão Vương, vận khí không tệ nhờ, hôm qua không phải thoải mái không ít sao?"
Vương Xương bên kia vừa mới dừng lại một chút, trước mặt đã vang lên một chuỗi tiếng cười âm dương quái khí*, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn qua, phát hiện một gã đàn ông trên hai cánh tay tràn đầy hình xăm, cặp phát phát sáng theo dõi hắn và Lãnh Nguyệt.

*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

"Tôi thấy anh đây mặt tươi như hoa cũng thoải mái không ít."

Vương xương trả về cho gã đàn ông kia một câu, có thể nhìn ra gã cũng có chút sợ hãi gã đàn ông kia.

"Lão đại, người này tên gọi Lục Ca Bạc, không phải nhân vật dễ trêu, có quan hệ rất tốt với một tù đầu phía trên."

"Lục Ca Bạc" hiển nhiên là biệt danh của gã đàn ông xăm mình trong nhà ngục này, nghe lời giải thích cẩn thận của Vương Xương, Hạ Thiên Kỳ không nói gì, trên thực tế hắn cũng hoàn toàn không đặt mấy loại nhân vật tiểu tốt này vào mắt.

Không nhìn lại tên Lục Ca Bạc kia một cái, Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại, yên tĩnh chờ đám cảnh ngục thủ ở phía trên tuyên bố hết giờ ăn cơm.

Nhưng hắn không muốn tìm phiền phức, thì không có nghĩa đối phương không muốn tìm hắn phiền phức, lại thấy tên Lục Ca Bạc kia dẫn theo mười mấy người đột nhiên đi tới từ đối diện, sau đó đưa một cánh tay phủ đầy hình xăm vỗ mạnh lên bàn.

"Hai người bọn mày đi theo tao!"

Lục Ca Bạc chỉ rõ muốn cho Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đi qua bên chỗ hắn, nghe vậy, sắc mặt của Vương Xương tức khắc trở nên xanh mét, do dự liên tục, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười lên tiếng xin xỏ tên Lục Ca Bạc:

"Hai người này là người của tôi, cho chút thể diện."

"Con mẹ mày có cái thể diện gì, cút!"

Lục Ca Bạc không nói gì, nhưng một phạm nhân vóc người cao đi theo sau gã lúc này đi tới hung hăng tát Vương Xương một cái.

Trong lòng Vương Xương thật có loại cảm giác bị úp sọt, từ tối hôm qua tới bây giờ, không làm gì, chỉ có cái miệng thật sự thiếu không ít đòn.Có điều nên làm gã cũng làm hết rồi, đối phương không phải gã có thể chọc nổi, nên gã cũng không dám nói thêm gì nữa, còn ánh mắt thì có chút mong đợi rơi xuống trên người Hạ Thiên Kỳ.

Tên Lục Ca Bạc này có một tù đầu làm chỗ dựa, trong nhà ngục này gần như là ngang ngược đều được, tuy trong nhà ngục này Vương Xương gã cũng có chút số má, nhưng cũng chỉ với những phạm nhân bình thường mà thôi, hoàn toàn không dám giỡn mặt với tên Lục Ca Bạc này.

Nếu không chắc chắn ngay cả chết cũng không biết chết thế nào.

"Hai người bọn mày điếc hay sao, có cần cắt tai bọn mày cho chó hắn không? Đ* m* mày, còn giả vờ không nghe với tao!"

Phạm nhân cao kều kia không thể nghi ngờ là nhân vật số hai bên cạnh Lục Ca Bạc, thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt hoàn toàn không có ý tứ muốn nhúc nhích, hoàn toàn không nghe thấy gì, lúc này gã phạm nhân cao kều kia chửi bậy một tiếng, vung quyền đánh Hạ Thiên Kỳ cách hắn gần nhất.

Chỉ là nắm đấm vừa đi tới một nữa, đã bị Hạ Thiên Kỳ nắm chặt trong tay, sau đó hung hăng vặn ngược lên trên một cái.

"Rắc!"

Kèm theo một tiếng âm vang của xương gãy, gã phạm nhân cao kêu tức khắc quỳ trên mặt đất hét thảm lên, cổ tay bị Hạ Thiên Kỳ bẻ vỡ nát.

"Không để ý tới mày, thì tự biết mà cút xa một chút không phải tốt hơn sao, cứ phải ăn chút hành mới chịu hiểu được, mày nói bọn mày sao cứ ti tiện vậy chứ!"

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại hung hăng đá một cước vào trên ngực gã phạm nhân cao kều kia, lần này gã phạm nhân cao kều chỉ khó chịu hừ một tiếng, đã bay thẳng ra rất xa, ngất đi.

"Không nghĩ tới còn là một cái gốc rạ hung hăng, tao thích, có điều mày sẽ hối hận."

Khóe miệng tên Lục Ca Bạc hung hăng co quắp một cái, sau đó hạ lệnh với một đám phạm nhân sau lưng:

"Đánh chết bọn này cho tao!"

Mấy người Vương Xương mặc dù biết sự lợi hại của Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không nghĩ rằng Hạ Thiên Kỳ vậy mà không dặt Lục Ca Bạc vào trong mắt, có điều đối mặt hơn mười người vây đánh, gã cũng không ngồi được nữa, mà vội vàng trốn ra phía sau với đám phạm nhân khác.

Ngay khi hai bên sắp ra tay, dự cảnh phía trên phát hiện khác thường, khó chịu thổi còi lên, cảnh cáo nói:

"Mẹ bọn mày bò trở lại hết cho tao, có phải muốn chết hết hay không!"

Cả đám Lục Ca Bạc vôn muốn dạy dỗ Hạ Thiên Kỳ một trận thật tốt, nhưng thấy cảnh ngục lên tiếng, hắn cũng không dám tiếp tục chỉa mũi nhọn cái gì, chỉ uy hiếp lên tiếng cảnh cáo Hạ Thiên Kỳ:

"Chờ ra khỏi chỗ này, là mày sẽ được cảm nhận ngay cái gì gọi là sống không bằng chết!"

"Tao biết rồi, tao biết rồi, cút nhanh lên đi, đều là người ngồi chồm hổm trong nhà ngục, còn nói lải nhải như bọn đàn bà."

Hạ Thiên Kỳ cười biếng nhìn tên Lục Ca Bạc kia, lúc này lần nữa ngồi xuống ghế.

Còn Lãnh Nguyệt, thì trước sau vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì tình trạng cúi đầu trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.