Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ​

Lòng của Hạ Thiên Kỳ tức khắc trầm xuống, mặc dù đã sớm biết trong sự kiện ở đệ nhị vực, sẽ có một kỳ đóng băng năng lực một đoạn thời gian, thế nhưng hắn lại không ngờ thời gian rốt cuộc lại dài như vậy.

3 ngày, hơn nữa còn là loại nhà ngục gió thổi không lọt này, nói khó nghe một chút, một khi con ác quỷ kia lòi ra, ngay cả trốn cũng không cách nào trốn được.

Nên nếu muốn bình an vô sự sống qua 3 ngày này, tuyệt đối có thể dùng vô cùng khó khăn để hình dung, nhất định sẽ không quá đơn giản.

Mặc dù giấy chứng nhận công tác vẫn còn trên người hắn, thế nhưng Lương Nhược Vân có nhắc nhở hắn, giấy chứng nhận công tác chỉ có thể đưa tới tác dụng trong hiện thực, đến đệ nhị vực này rồi hoàn toàn là một tấm giấy vụn.

Kỳ đóng băng năng lực sau khi sự kiện mở ra, giấy chứng nhận công tác vô hiệu, không hề nghi ngờ chút nào, cái đệ nhị vực này có cách sinh tồn hoàn toàn khác biệt với hiện thực.

Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng khó coi, mấy tên phạm nhân còn tỉnh táo tức khắc bị dọa sợ đến mức phập phồng lo sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Bọn chúng vào đây lâu như vậy, đã gặp qua không ít người chịu không nổi đánh trả, thế nhưng chưa từng nhìn thấy loại giải quyết sạch sẽ toàn bộ phiền phức nhanh nhẹn như Hạ Thiên Kỳ.

Phải biết lão đại Vương Xương của bọn họ, chính là nhân vật có số má trong cả khu nhà ngục Hắc Thiết này, kết quả lại bị Hạ Thiên Kỳ tùy tùy tiện tiện vả miệng một cái hôn mê mất đất.

Trong lòng mỗi người đều rất sợ hãi, sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ đối xử với bọn họ như vậy, ai cũng không buông tha.

"Thằng nào biết nói chuyện tới đây, nói tao nghe tình hình trong nhà ngục này một chút, đừng để tao ra tay đi hỏi bọn mày."

Lúc này Hạ Thiên Kỳ vẻ mặt u ám ngẩng đầu lên, nhìn về đám phạm nhân đang thẩm thỏm lo âu kia nói.

Sau đó, mấy tên phạm nhân thận trọng nói cặn kẽ cho hắn nghe tình huống trong nhà ngục Hắc Thiết này.

Trong nhà ngục Hắc Thiết này giam nhiều nhất là tử tù, sở dĩ những tử tù này không bị hành quyết, mà bị giam vào nơi này, mục đích chủ yếu, là lợi dụng mấy mạng người không bao nhiêu tiền này làm việc.

Dù sao với mấy phạm nhân cùng hung cực ác này mà nói, một phát súng vỡ đầu là kết cục thoải mái nhất, chỉ có sống không bằng chết mới có thể thật sự khiến bọn họ rõ ràng cái gì gọi là hối hận muộn màng.

Chỗ nhà ngục Hắc Thiết tọa lạc tên là núi Hội Âm, ngọn núi này rất lớn, thừa thải vật liệu gỗ và một số dược thảo có giá mua bán khá cao trên thành phố.

Một ngày 24 tiếng đồng hồ, các phạm nhân có 5 tiếng để ngủ, 1 tiếng tự do hoạt động, nửa tiếng ăn cơm, mười mấy tiếng còn lại bị bắt ra ngoài lao động.

Loại lao động có rất nhiều, ví dụ như lợi dụng nơi này trồng thảo dược, xử lý một số cây gỗ thu thập được, đương nhiên nguồn gốc lượng công việc lớn nhất thì thuộc về những xí nghiệp khổng lồ có quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà ngục này.

Dù sao nơi này có sức lao động rẻ mạt nhất toàn thế giới, về mặt xí nghiệp chỉ cần chi rất ít tiền, là có được kết quả trong thời gian ngắn nhất, nên những xí nghiệp trong phạm vi nhà ngục Hắc Thiết này xây rất nhiều nhà xưởng quy mô cũng không quá lớn.Nhưng lại bị mỹ kỳ danh đề tên là lao động cải tạo.

Nhưng phạm nhân chính là phạm nhân, tự nhiên không có khả năng làm việc như công nhân bình thường, đều cần phải cưỡng ép rất lâu, cưỡng ép, tuy nói số lượng cảnh ngục cũng có hơn mấy chục người, thế nhưng phạm nhân trong nhà ngục Hắc Thiết cũng có không dưới một ngàn năm trăm người, dù cảnh ngục muốn tự thân đi quản lý, thì hoàn toàn không thể nào làm được.

Nên cảnh ngục sẽ lợi dụng lực lượng của phạm nhân, đào tạo đầu tù* trong số bọn họ, như vậy vừa có thể nâng cao hiệu xuất làm việc, vừa thuận tiện cho bọn họ quản lý.

*Tù đầu = phạm nhân đứng đầu.

Trong nhà ngục Hắc Thiết có tổng cộng bốn nhà xưởng, một khu vườn dược thảo, và một cánh đồng.

Thiết lập tù đầu này, là dựa theo quyết định của quản lý của 6 khu vực này, tổng cộng có 6 người.

Dĩ nhiên dưới 6 người này, sẽ còn có rất nhiều loại đẩu xỏ tiểu tốt như Vương Xương này, một người một phòng giam.

Dưới tình hình chung, không cần biết là trùm nhỏ hay là tù đầu lớn cũng không có người mới nào dám chọc ghẹo, dù sao người mới vừa đến không có chút gốc rễ nào, một khi chọc ghẹo trùm nhỏ trong lồng giam của mình, tuyệt đối sẽ bị ức hiếp tới chết, nên phần lớn người mới đều sẽ kiên trì bị ức hiếp mấy ngày, sau đó chờ mình dung nhập rồi thì sẽ không bị cố gắng chĩa mũi dùi vào.

Sau đó đợi tới lúc có thêm người mới vào, hắn cũng có thể cùng giận cá chém thớt với mấy tên tù lâu năm kia, cùng ức hiếp những người mới kia.

Loại quy định bất thành văn này, mỗi khu nhà ngục đều có, chỉ là biểu hiện càng thêm trắng trợn một chút.
Lại thêm cảnh ngục ở đây, biểu hiện bình thường với các phạm nhân đều ôm thái độ mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không chọn lúc tâm tình cảnh ngục khó chịu sinh sự, có lỡ tay đánh chết người, nhiều nhất cũng chỉ bị biệt giam mấy ngày, không có chuyện gì lớn.

Ngẫm lại xem, bị biệt giam mấy ngày, không những không cần làm gì không nói, tự nhiên sẽ không ai để ý cái trừng phạt biệt giam kia.

Hạ Thiên Kỳ nghe mấy phạm nhân giảng giải đủ các loại sinh động như thật ở nơi này cho hắn, trong lòng hắn cũng đã có chút lý giải được cái nơi quỷ quái này, nói trắng ra đây chính là một cái thể giới tối tăm tuyệt đối, chấp nhận cái mạng mình không đáng bao nhiêu tiền.

Chết vài người không những không có ai đau lòng, càng có thể giải quyết vấn đề số lượng người quá nhiều cho nhà ngục, vì mỗi tháng đều sẽ có thêm người mới vào.

Tuy vào duy trì liên tục, nhưng ra khỏi nơi này chỉ có người chết.

Bên ngoài phạm nhân tranh cãi kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết cảng liên tục không ngừng, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, đã hơn 11 giờ tối, căn cứ theo như lời mấy tên phạm nhân kia, từ 10 giờ rưỡi tới 3 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, 5 tiếng này chính là thời gian nghỉ ngơi của phạm nhân.

Dưới tình huống bình thường, lúc này mấy phạm nhân đều đã ngủ, sở dĩ hôm nay sôi động thế này, chủ yếu cũng là vì có phạm nhân mới tới, nên phải dày vò giết thời gian một lúc.

"Ném mấy thằng này qua bên kia, tao muốn đi ngủ."

Mấy phạm nhân nghe lệnh của Hạ Thiên Kỳ đều liên tục xưng rõ, hiển nhiên từ nay về sau, vị trí vốn thuộc về Vương Xương kia bây giờ đều muốn cho Hạ Thiên Kỳ ngồi.

Nằm trên giường vừa cứng vừa ẩm ướt, nghe trận trận mùi nước tiểu phát ra từ nhà cầu, tâm tình của Hạ Thiên Kỳ có thể nói là hỏng hóc tới cực điểm. Giả làm cảnh sát hắn từng giả vờ rất nhiều lần, thế nhưng giả thành phạm nhân, không, nói chính xác là ngồi trong ngục vẫn là trải nghiệm đầu tiên của hắn.

Hắn bên này thì không tồi, đối phó đám phạm nhân này hắn cứ lấy bạo lực chế bạo lực, thế nhưng Lãnh Nguyệt bên kia thế nào thì khó mà nói, rất khó nói anh ta có thể sinh ra cảm thông với mấy phạm nhân này hay không.

Những người sinh sống trường kỳ ở nơi này, tam quan sớm đã bị hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc phá hủy sạch sẽ, bạn nói bọn họ là người, nói thẳng ra chỉ là bộ dạng hình người, nhưng trong lòng đã bị bóng tối gặm nhấm không còn thừa lại thứ gì.

"Ký lai chi tắc an chi* đi."

*Ký lai chi tắc an chi: câu trong Luận ngữ, nghĩa là mình đã đến (một nơi nào đó) rồi, thì phải bình tâm/an tâm/ bình tĩnh lại). (Internet)

Hạ Thiên Kỳ cũng không lập tức nghĩ cách chạy đi, ngược lại không phải nói hằn sợ súng của cảnh ngục, mà là sợ con ác quỷ ẩn mình trong nhà ngục kia.

Nói không chừng nếu hắn chạy khỏi nơi này, lại thoáng cái trở thành mục tiêu tấn công của con ác quỷ kia, cho nên lúc này mà nói, cái quy hiểm này hoàn toàn không cần thiết bốc lên.

Trước cứ đường hoàng ở lại nơi này, bị một đám xem là lão đại, tới lúc quen thuộc hoàn cảnh rồi, sau đó lại nghiên cứu chuyện đối phó quỷ vật cũng không muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.