"Ngay cả số điện thoại di động của tôi anh cũng không có, con mẹ anh còn muốn tôi tìm anh, loại người như anh dối trá nhất."
Hạ Thiên Kỳ khinh bỉ nhìn Mộc Tử Hi, Mộc Tử Hi bày ra bộ dạng kinh hãi bị phát hiện, cầm chai rượu dưới đất lên, lại uống "ừng ực ừng ực" từng ngụm lớn.
"Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa*. Nếu như lại có hai em tới, bên trái một em phải một em."
*Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa: hai câu đầu trong bài thơ Xuân nhật Tây Hồ ký tạ pháp của Âu Dương Tu; Hai câu sau tác giả chém.
"Ông đừng có sỉ nhục thơ của người ta, tôi phiền cái thể loại như ông chết đi được, uống vào chút rượu đã bắt đầu BB vớ vẩn rồi!"
"Cái này gọi là cảnh giới nhân sinh, cậu biết cái gì."
"Người như ông mà mà đòi nói cái cảnh giới nhân sinh gì với tôi, sao ngay cả tung tích cha mẹ anh cũng không tìm tôi hỏi thăm?"
Đầu óc Hạ Thiên Kỳ vẫn rất tỉnh táo, líc này cố tình gợi lên chuyện cha mẹ của Mộc Tử Hi.
"Để cho tôi một cái nghi ngờ, để cho tôi còn có ý chí chiến đấu đi cầu sinh tồn, cũng để cho cậu đừng ngủm dễ dàng, xin mở miệng nói cho tôi biết tung tích của bọn họ."
"Anh đây là đang nghiêm trang ra vẻ với tôi, đừng cho tôi không biết anh có số điện thoại của bọn họ, gọi điện thoại là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-linh-quoc-gia/2955703/quyen-22-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.