Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ

Lão chủ tiệm này không biết là bị dọa sợ run bắn lên, hay là bị thủ đoạn của Hạ Thiên Kỳ dọa sợ, thân thể gần như nằm rạp trên mặt đất, đầu không ngừng nhích về phía trước như con sâu.

"Hỏi ông ta vô dụng, hỏi mấy người này một chút thì biết."

Hạ Thiên Kỳ thả trói buộc cho ba người kia, lấy thực lực của hắn bây giờ trái lại cũng không sợ bọn họ chạy trốn ngay dưới mí mắt của mình, khi ba người phát hiện thân thể lần nữa khôi phục khả năng khống chế, cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, liên tục xin Hạ Thiên Kỳ tha thứ nói:

"Hiểu lầm, nhất định là có hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện."

"Minh Phủ thứ mấy?"

Hạ Thiên Kỳ nhịn không được ngắt lời nói.

"Đệ nhị Minh Phủ."

Ba người thấy Hạ Thiên Kỳ biểu hiện không kiên nhẫn, lại không dám nói thêm cái gì, đành phải thành thật trả lời.

"Đệ nhị Minh Phủ, rất xin lỗi, chúng ta không phải cùng một con đường, tôi là đệ nhất Minh Phủ.

Viết vì sao tôi tìm được nơi này không?"

Hạ Thiên Kỳ đảo mắt, cố tình ôm thân phận giả đi ra ngoài.

"Không biết." Ba người cũng không giống đang nói dối, lắc đầu liên tục.

"Các người quen người này không?"

Hạ Thiên Kỳ đi tới bên cạnh lão chủ tiệm, nắm tóc kéo tới nơi, sau đó cảnh cáo ba nhân viên của đệ nhị Minh Phủ kia:

"Dám gạt tôi, tôi lập tức chặt các người thành tám mảnh."

"Không dám, không dám."

Ba người bị Hạ Thiên Kỳ dọa sợ đến cực điểm, dù sao đều là nhân viên phổ thông không tới cấp quản lý, đừng nói là Hạ Thiên Kỳ, ngay cả một nhân viên quản lý tùy tiện tới đây, cũng có thể dọa ba người này sợ tới mức tè ra quần.

"Người kia là anh rể của Từ Đông, trước kia đã gặp qua vài lần. Có điều Từ Đông đã chết, chính là người anh vừa mới giết chết kia."

Ba người đều không phải đồ ngốc, cho dù ai cũng nhìn ra Hạ Thiên Kỳ là vì anh rể của Từ Đông nên mới tới tìm bọn họ, cho nên lúc này cũng vội vàng phủi sạch quan hệ.

"Xác chết là ai cung cấp cho ông ta?"

Đột nhiên hỏi một câu, sắc mặt ba người tức khắc căng thẳng, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại cố tình nói:

"Bạn tôi ăn nhầm thịt người, buồn nôn không chịu được, cho nên tôi chỉ nhắm vào người khiến bạn tôi buồn nôn, sẽ không đại khai sát giới. Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, nói ngay tại chỗ, nói cho tôi biết thịt người là ai cung cấp cho ông ta, tôi sẽ bỏ qua cho những người khác."
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Trong mắt của ba người này, thực lực của Hạ Thiên Kỳ yếu nhất cũng là quản lý cấp cao, trên thực tế cấp cao nhất bọn họ từng gặp cũng chỉ là quản lý, nên mức độ đáng sợ với quản lý cấp cao rất rõ ràng, muốn giết bọn họ thật chính là chuyện động một ý niệm.

Huống chi danh tiếng của đệ nhất Minh Phủ, bọn hắn đều không chỉ một lần nghe qua, người trong đó đều là ma đầu giết người không chớp mắt, đừng nói loại nhân vật tiểu tốt không leo lên đài nổi như bọn họ, ngay cả quản lý của bọn họ cũng không dám trêu chọc người của đệ nhất Minh Phủ.

"Đều là ông ta và Từ Đông làm giao dịch, chúng tôi không tham gia. Trong nhà Từ Đông có một bí phương chế biến thịt người viên, là lấy thi thể còn tươi làm nguyên liệu, sau đó băm nhuyễn vo thành viên, sau khi luộc qua mùi vị sẽ đặc biệt ngon.

Những thi thể tươi này đều là vừa mới chết chưa tới 7 ngày, bị nấu thẳng ăn sạch nên oán khí rất lớn, nên hắn cung cấp thi thể tươi cho anh rể của Từ Đông, sau đó bố trí tỏa hồn chú trong cửa tiệm của ông ta, tăng cường khống chế con rối người giấy của hắn.

Những thứ này đều là bọn họ làm, không liên quan gì tới hai chúng tôi."

Hai người trực tiếp chỉa mũi dùi ngay đầu người đàn ông đứng ở giữa bọn hắn kia, người đàn ông thấy mình bị bán thẳng ra, tức khắc mặt xám như tro, liều mạng giải thích với Hạ Thiên Kỳ:

"Tôi không có, bọn họ đều đang nói bậy, đều là Từ Đông làm, không liên quan gì tới tôi."

"Người tên Từ Đông kia chính là quỷ vật thể chất, ông cho hắn đi trộm thi thể, khó tránh có chút khó khăn."

Những lời này của Hạ Thiên Kỳ hầu như không khác nào tuyên án tử hình cho tên đầu nhỏ này.

Nghe vậy, người đàn ông này tức khắc co quắp ngồi dưới đất, sau một tràng van xin, gã lại nói với Hạ Thiên Kỳ tràn đầy oán độc:

"Tôi là thao khống sư, tôi chắc chắn không bố trí trận pháp, trận pháp là hắn bố trí, phá điểm mấu chốt là hắn ra.

Muốn tôi chết, tất cả các người đều phải chôn theo tôi!"

"Đừng nghe hắn nói vớ vẩn, chúng tôi hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, đều là hai người hắn và Từ Đông làm."

Ba người bắt đầu chó cắn chó, xúc phạm bán đứng lẫn nhau.
Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn Triệu Tĩnh Thù nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Thù, thấy Triệu Tĩnh Thù cũng không có ý tứ bỏ qua cho bọn họ, Hạ Thiên Kỳ cũng không dài dòng nhiều như vậy nữa, nếu đã biết là chuyện gì xảy ra, chuyện này cũng có thể chấm dứt rồi.

"Được rồi, tôi đã biết chuyện gì xảy ra."

Hạ Thiên Kỳ mặt không thay đổi bước ra hai bước, tiếp theo đi tới trước người ba người, sau đó hai cái quỷ trảo vặn gãy cổ bọn họ.

"Ông cũng chết đi cho tôi!"

Lúc Hạ Thiên Kỳ ra tay, Triệu Tĩnh Thù cũng hung hăng tung một cước đạp gãy cổ của lão chủ tiệm kia, để lại năm thi thể trong gian phòng lớn như vậy.

Ra khỏi khu chung cư, Hạ Thiên Kỳ có chút kỳ quái nhìn Triệu Tĩnh Thù hỏi:

"Tĩnh Thù, chuyện ra tay giết người này có vẻ không phải là phong cách của cô mà?"

"Tôi giết chỉ là người cặn bã thôi, người như vậy nếu không diệt trừ, không biết sẽ có bao nhiêu người chết trên tay bọn chúng.

Từ rất lâu, chính nghĩa đều là dựa vào giết chóc để thực hiện."

"Được rồi, chỉ cần cô không sao là được, có điều loại chuyện như vậy cũng không phải dựa vào sức lực của một người là có thể giải quyết, trong Minh Phủ có quá nhiều người vì tăng cường thực lực của mình, mà ra tay với những người bình thường không biết chút chuyện gì kia.

Mặc dù tôi cũng nhìn không thuận mắt, thế nhưng đây chính là hoàn cảnh lớn là chúng ta sinh tồn lúc này, cho nên... Vẫn là đừng quá tích cực là được.

Cô có thể hiểu ý tôi mà."

"Ừm." Triệu Tĩnh Thù không nói gì nữa, sau đó hai người đi bộ quay về khu bên cạnh phố mỹ thực, mỗi người lái xe rời đi.

Nhìn Triệu Tĩnh Thù chạy phía trước, một đường lao nhanh đi, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ có chút hối hận về lời mình vừa nói ra kia.

Mặc dù hắn là xuất phát từ ý tốt, thế nhưng dù sao Triệu Tĩnh Thù cũng là một cảnh sát, cô cũng từng nói, sở dĩ cô chọn làm cảnh sát, chính là hy vọng có thể dựa vào thực lực của chính mình, giảm bớt một phần tội ác trên đời này.

Thế nhưng vừa rồi hắn nói cho Triệu Tĩnh Thù, loại chuyện này có thể xem nhẹ thì cứ xem nhẹ, nhất là chuyện không quá liên quan tới mình.

Trong lòng mỗi người đều có một tín ngưỡng, tín ngưỡng của hắn là bảo vệ người thân bạn bè hắn xem trọng, tín ngưỡng của Lãnh Nguyệt là cưới cùng có một ngày sẽ diệt trừ hết toàn bộ quỷ vật, còn tín ngưỡng của Triệu Tĩnh Thù, chính là giảm bớt tội ác của thế giới này, tránh cho những người vô tội kia bị giết hại.

Nếu đổi lại là người khác, nói với hắn bỏ đi suy nghĩ bảo vệ cha mẹ, bảo vệ bạn bè, chỉ cần toàn tâm toàn ý tăng cường thực lực là được, hắn không những rất không vui, nói không chừng còn đánh nhau.

"Ai, cái miệng của mình thật đáng đánh mà."

Hạ Thiên Kỳ tự mắng mình một câu, lúc này một chân cũng đạp thẳng lên chân ga, đuổi theo Triệu Tĩnh Thù chạy phía trước.

Vì đã khuya lắm rồi, trên đường bình thường vô cùng chen chúc có vẻ rất thông thoáng, hai người anh đuổi tôi cản, dọc đường luôn phóng đi như bay, mãi đến khi xe Triệu Tĩnh Thù chậm rãi dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.