Dịch: Hàn Phong Vũ
Nói đến đây, Lý Vưu cũng chợt nhớ lại chuyện trong nhà Tùy Kim Hỉ, không khỏi thương cảm nói:
"Đứa nhỏ tiểu Thụ này thật ra không có thói xấu nào khác, ngoại trừ hơi ham chơi một chút, chỗ khác đều rất tốt. Hôm nay là thất đầu của con mình, đốt cho con mình ít tiền, cũng đừng cố chấp với bản thân.
Tuổi lớn quá rồi, thường chuyên chăm sóc thân thể nhiều hơn, số mạng chính là như vậy, luôn sẽ có chuyện không tốt ập xuống, có thể ập xuống trên đầu người khác, cũng có thể ập xuống trên đầu chúng ta, dù sao rất nhiều chuyện đều không phải loại dân chúng bình thường như chúng ta đây có thể kiểm soát."
"Ai, chỉ là hay quan tâm vậy thôi, gần đây quả thật mắt tôi có hơi mờ, đến khi không nhìn rõ nữa thì năm nay tôi cũng không nhảy ra làm gì, cứ đường hoàng lui xuống, thì còn có thể sống được thêm mấy năm nữa."
Tùy Kim Hỉ nói xong cũng cười khan một tiếng đầy khổ não, không ai đáng mỉa mai hơn so với chính ông ta, ngày ngày đều nghĩ phải làm thế nào xây dựng thôn thật tốt, cho người trong thôn được sung túc, kết quả bận rộn cả đời, không có gì khởi sắc thì không nói, ngay cả con trai mình cũng chưa từng dạy dỗ hiểu biết.
"Anh đấy, cứ nghĩ quá nhiều lên, rồi cuối cùng tự tạo áp lực cho mình, được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà nói đi, vừa vặn tôi ở nhà Vương lão tam cũng chưa căn cơm, nói em dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-linh-quoc-gia/2955624/quyen-20-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.