Sau đó ba người còn lại cũng đều lần lượt nói ra những chuyện bọn từng gặp phải, không ngoại lệ đều liên quan tới thịt bò.
Trên thực tế cái này cũng tình cờ trung hợp với những suy đoán trước đó của Hạ Thiên Kỳ, vì thịt cương thi tương đối cứng, giả mạo thịt gà thịt heo hoàn toàn không thực tế, loại thịt tương đối giống cũng chỉ có thịt bò.
Tuy nhiên, có một người đề cập tới một loại thịt khác cũng có vấn đề, chính là thịt cá sấu.
Buôn bán thịt cá sấu tự nhiên là phạm pháp, không có quán ăn nào dám bán loại thịt này. Nhưng gần đây, bên khu Thành Hoa có mở một quán ăn, bán loại thịt cá sấu nuôi. Có rất nhiều người đến đó ăn thử, bởi họ chưa từng ăn qua thịt cá sấu, cho nên muốn đến nếm thử cho biết, nhưng sau khi đã ăn thử, rất ít người lại tới ăn tiếp.
“Mỹ Vị Beefsteak.”
“Tiệm Lẩu đường Đông Liễu.”
“Bò Hầm Chảo Thiết.”
“Giang Sơn Tiểu Trù.”
“Quán Thực Huệ Đa Nhục Thực.”
Thông qua trí nhớ của năm người kia, Hạ Thiên Kỳ liệt kê ra tên năm tiệm cơm khả nghi.
Ngoại trừ quán “Giang Sơn Tiểu Trù” nằm ở khu Thành Hoa, bốn tiệm còn lại đều nằm ở khu Thịnh Vượng.
Nhớ kỹ mấy quán ăn này, sau đó Hạ Thiên Kỳ đi gặp mười người báo án bị hắn giữ lại trước đó. Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ không thể để bọn họ rời đi, là bởi trên người họ cũng bị trúng thi độc.
Thẳng đến hơn 3 giờ chiều, Hạ Thiên Kỳ mới mệt mỏi hoàn thành lấy xong lời khai của những người báo án này. Kết quả trong phạm vi khu Thịnh Vượng và khu Thành Hoa có đến mười hai quán ăn có khả năng tồn tại thịt cương thi.
Trong đó bao gồm cả quán cơm nhỏ phía dưới khu chung cư mà Diêu Trí sống.
Ở khu Thành Hoa có hai quán, khu Thịnh Vượng có tới mười quán.
Dựa lưng vào ghế trong phòng họp, Hạ Thiên châm một điếu thuốc lá. Sau khi rít hai hơi, hắn mới lần nữa xem kỹ lại những cuốn sổ ghi chép chất đầy trên bàn làm việc.
Có đến mười hai tiệm cơm khả nghi, chừng này nói ít không ít, mà nói nhiều cũng không nhiều.
Bởi theo những gì hắn suy đoán, nếu tính lân cận mỗi tiệm cơm đều có một cương thi ẩn nấp, số lượng cương thi ước chừng có mười hai con tất cả. Đương nhiên, cũng không thể xem đây là toàn bộ, có lẽ còn có nhiều hơn.
Có điều hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, lúc này chỉ có thể điều tra mười hai tiệm cơm này trước đã. Chờ chuyện phía bên Sở Mộng Kỳ hoàn thành, hắn lại sắp xếp người của cảnh sát tiếp tục lấy lời khai của những người lây thi độc đến tìm kiếm sự chữa trị, tiếp tục tìm kiếm những tiệm cơm khả nghi.
Hút xong điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ dụi cái tàn thuốc vào bên trong gạt tàn. Từ khi Lãnh Nguyệt dẫn theo Lý Thiên Bồi ra khỏi phòng họp nhỏ, rất lâu cũng không thấy hai người đó trở lại. Có lẽ anh ta còn đang bận rộn giải độc cho những người lây thi độc kia.
Tuy Hạ Thiên Kỳ có chút mệt mỏi, Lãnh Nguyệt bên kia mới thật sự hoạt động tiêu hao thể lực.
Hạ Thiên Kỳ không đi tìm Lãnh Nguyệt, mà ngược lại dùng máy truyền tin gọi cho Sở Mộng Kỳ. Hắn muốn hỏi thăm một chút về nhiệm vụ hắn giao cho cô nàng tiến hành đến đâu rồi.
“Uy, sắp hết một ngày rồi, cô bên kia làm sao không báo lại tiếng nào.”
“Thối vô lại, tôi còn chưa đi tìm ông kiếm chuyện, ông còn khen ngược nói tôi sai. Bộ ông nghĩ liên hệ với giới truyền thông, thuyết phục bọn họ đáp ứng truyền bà cái tin tức kia trong phạm vi toàn thành phố là việc rất đơn giản hay sao?
Tai hại của giấy chứng minh công tác không phải ông cũng không biết, tôi chỉ có thể tự mình nghĩ cách thuyết phục bọn họ, cũng không thể dùng giấy chứng nhận công tác ép buộc bọn họ đi làm việc được.
Thật sự tôi nói tới khô miệng rồi, cũng biết tiểu nhân như ông không yên lòng. Rốt cuộc đều giao việc phiền toái nhất cho tôi đi làm.”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ tuy muốn gọi Sở Mộng Kỳ trở về giúp Lãnh Nguyệt san sẻ chút nhiệm vụ giải độc. Nhưng khi nghe cô nàng lải nhải một hồi, hắn ngược lại thật sự có chút ý tứ không tốt lắm, vì giống như Sở Mộng Kỳ đã nói, bọn hắn đúng là không tư cách với truyền thông, thậm chí là có quản lý của những người đó chỉ tay đi làm.
“Tôi thật sự không phải cố ý, lúc ấy bởi trong lòng đang gấp cho nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Ngưng, ai mà tin chuyện ma quỷ của ông. Có điều ông cũng không cần quá lo, bên này đã tương đối rồi, trước 7 giờ tối, tin tức khẩn cấp sẽ lan truyền toàn bộ thành phố Đồng Lưu, toàn bộ hững người có triệu chứng nhiễm thi độc kia tuyệt đối sẽ ùn ùn kéo tới các đồn cảnh sát để lập hồ sơ.
Ông cứ ở đường hoàng ở bên kia chờ tin tức bay về đi.”
Sở Mộng Kỳ nói đến đây, bèn hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu:
“Bên chỗ các người thế nào, tiến triển tới đâu rồi?”
“Có tiến triển, đã xác định được quán ăn khả nghi.
Xác định được mười hai quán ăn khả nghi, bên khu Thành Hoa có hai tiệm, khu Thịnh Vượng có mười tiệm. Hiện tại tôi đang định đến mười hai quán ăn kia kiểm tra một chút, tuy nhiên sư huynh của cô bây giờ bị những người trúng thi độc làm cho sứt đầu mẻ trán. Nếu những tin tức kia được tung ra, tôi nghĩ sẽ còn có rất nhiều người cần được giải độc hơn.
Chỉ dựa vào một mình Lãnh Nguyệt, sợ là anh ta sẽ mệt mà chết mất.”
“Đồ vô lại nhà ông, nếu muốn gọi tôi về giúp sư huynh thì cứ nói, cần gì quanh co như vậy, có thấy phiền không!”
“Tôi đã bảo tôi sai rồi còn không được sao, có điều bên này tôi có chuyện khác đáng quan tâm hơn!” Hạ Thiên Kỳ không đôi co với Sở Mộng Kỳ, nên chỉ có thể chủ động lui một bước.
Thấy Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng nhận mình sai, Sở Mộng Kỳ cũng không nói thêm gì, không quá xác định hỏi lại:
“Anh cảm thấy nhiệm vụ trước mắt của chúng ta không phải cứu người, mà là giải quyết sự kiện đúng không?”
“Ừm, nhưng với bộ dạng nhiệt tình kia của Lãnh thần, tôi sợ không cách nào thuyết phục được anh ta.”
Tâm tư của Hạ Thiên Kỳ bị Sở Mộng Kỳ đoán trúng, hắn đúng là cảm thấy nhiệm vụ trước mắt không phải cứu người, mà hẳn là nên tiêu hao sức lực trên tìm kiếm những con cương thi kia.
Ban đầu hắn chỉ muốn Lãnh Nguyệt cứu mấy người Lý Thiên Bồi mà thôi, về phần những người khác thì tạm thời quan tâm tới. Nhưng Lãnh Nguyệt hiển nhiên sẽ không nghe lời hắn, có thể nói là đến một người anh ta sẽ cứu một người.
“Nếu sư huynh của tôi đã bằng lòng thì cứ để cho một mình anh ta ở lại giải độc thi đi, còn không phải có tôi sao, nói cho ông biết tôi lợi hại hơn so với ông, ông đã quên bàn đầu ở khu không người là ai cứu cái mạng nhỏ của ông sao?”
“Cô trâu bò nhất được chưa? Tuy nhiên tôi còn có chuyện khác muốn nhờ cô đi làm, chờ những người trúng độc tập trung lại một chỗ, cô cần chỉ huy người bên phía cảnh sát, tiếp tục lấy lời khai từ họ, cần xác định thêm những quán ăn đã xảy ra vấn đề.
Phải biết nếu không diệt trừ hết những con cương thi kia, sẽ không cách nào hoàn thành sự kiện lần này.
Trước tiên cứ như vậy đi, tôi ở bên này sẽ thử khuyên nhủ sư huynh cô, không được thì bản thân tôi sẽ đi một mình.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ đứng dậy đi ra khỏi phòng họp. Nhưng trùng hợp lại gặp phải Lãnh Nguyệt đi ra từ đầu thang lầu.
“Đến thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm anh.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn qua Lãnh Nguyệt một chút, phát hiện sắc mặt của Lãnh Nguyệt ít nhiều gì có chút mệt mỏi, một bộ dáng cần phải uống thật nhiều thuốc bổ thận.
“Chuyện gì?”
“Trước mắt anh hãy dừng việc giải độc lại đã, việc chúng ta cần làm lúc này chính là tiêu diệt hết những cương thi còn sót lại. Nhanh chóng giải quyết sự kiện lần này, tránh việc bị kẻ địch có thực lực không thua kém cấp ác quỷ kia tìm tới cửa.
Bây giờ đã có manh mối những quán cơm mà cương thi có thể ẩn thân, tạm thời chỉ xác định được mười hai địa điểm, tôi đang muốn đi tới đó điều tra một chút.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ nói xong, ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt. Chỉ sợ anh ta lại giống như trước đây cố chấp không buông. Nhưng rất may là trong khoảng thời gian này, Lãnh Nguyệt đã có tiến bộ rõ rệt, mặc dù anh ta vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, quyết định cùng Hạ Thiên Kỳ đi tới mười hai tiệm cơm kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]