Chương trước
Chương sau
Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Thấy Hạ Thiên Kỳ kề sát mặt vào người mình mà ngửi ngửi, khuôn mặt gã tức khắc trở nên ngưng trọng. Trong lòng Diêu Trí đồng thời hiểu rõ, gã không khỏi nhếch miệng cười cười:

“Xem ra trên người tôi cũng đã xuất hiện cái mùi xác thối kia, tuy nhiên tôi không sợ hãi.”

“Đây không phải vấn đề anh có sợ hãi hay không sợ hãi, nghĩ lại đi, lúc bạn gái của anh xảy ra thi biến đã làm gì? Tôi nghĩ nếu không nhờ hai lá bùa mà bạn tôi để lại phong ấn cô ta trước khi đi, lúc này anh chắc chắn đã chết trên tay của cô ta rồi.

Nên cho dù bản thân anh không quan tâm biến thành cương thi vừa cứng vừa thối, tối thiểu cũng phải suy nghĩ cho những người bên cạnh anh một chút, vì bọn họ đều có thể bị anh giết chết sau khi anh thi biến, lý lẽ này anh hiểu không?”

Sau nghiêm túc nói về vấn đề này cho Diêu Trí nghe, Hạ Thiên Kỳ không muốn tiếp tục để ý đến gã nữa, xốc tấm chăn xếp giường, rời đắp một góc nằm trên giường.

Mặc dù lúc này hắn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào, nhưng lại không muốn tiếp tục ngồi nghe Diêu Trí nói nhảm thêm nữa. Dù sao những gì nên nói, hắn đều đã nói hết rồi. Nếu gã vẫn nghĩ không thông muốn sống muốn chết, vậy cứ mặc kệ gã đi, dù sao sự kiện hắn phải làm kia cũng không tới mức không phải Diêu Trí là không được.

Diêu Trí nguyên một đêm đều không có ngủ, tựa ở đầu giường, ngẩn người nhìn chằm chằm lên vách tường trắng bệch trước mặt. Về phần Hạ Thiên Kỳ cũng không có ngủ quá lâu, ngủ từ 5 giờ sáng, chưa tới 9 giờ đã rời giường rửa mặt.

Dùng bàn chải đánh răng dùng một lần do khách sạn cung cấp, Hạ Thiên Kỳ đứng ở cửa phòng vệ sinh, vừa đánh răng, vừa liếc mắt nhìn Diêu Trí vẫn mở to mắt ngồi tựa vào đầu giường như tên đầu gỗ.

Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý định tiến tới mà gọi gã, sau khi rửa mặt xong, Hạ Thiên Kỳ dùng khăn lông lau sạch những giọt nước đọng lại trên mặt. Hắn dự định đi sang phòng bên cạnh gọi Lãnh Nguyệt dậy, muốn thử xem anh ta có cách nào giải quyết thi độc trong người Diêu Trí trước hay không.

Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ còn chưa kịp ra khỏi phòng, đã nghe Diêu Trí ngồi ở trên giường đột nhiên khàn giọng gọi gã lại:

“Tôi muốn thay đổi giống anh.”

Nghe Diêu nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ sinh ra một chút vui mừng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi. Ngược lại, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ sắc bén nhìn về phía Diêu Trí, không xác định:

“Tôi không có cách nào cam đoan anh sẽ có năng lực trừ quỷ như tôi. Nhưng tôi có thể cam đoan với anh, anh có thể giúp được chúng tôi, anh có đồng ý không?”

“Chỉ cần có thể diệt trừ nhiều thứ quỷ kia, để nhiều người vô tội được cứu vớt hơn, vô luận anh muốn tôi làm gì, tôi cũng đồng ý.

Tôi muốn cố hết sức ngăn cản những bi kịch này xảy ra, chỉ thế thôi.”

Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng kiên định trong lời nói của Diêu Trí, có thể thấy, suốt một đêm suy tính không ngủ này, Diêu Trí đã thật sự suy nghĩ rõ ràng.

Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút bội phục Diêu Trí, vì nếu đổi lại trải nghiệm của bọn họ, cho dù hắn có lạc quan như thế nào đi nữa, chưa chắc đã có thể đứng lên sau một loạt đả kích lớn đến như vậy.

Nhưng Diêu Trí lại có thể đưa ra quyết định nhanh như vậy. Có thể thấy tính cách của gã không chỉ là lạc quan, mà nội tâm của gã còn rất mạnh mẽ, và ngọn lửa báo thù cháy hừng hực trong lòng kia.

Gã muốn báo thù cho Tưởng Tiểu Ba, muốn báo thù cho mẹ mình, muốn dùng hết khả năng của bản thân để ngăn cản thứ quỷ kia mà dâng ra một phần hơi sức, như những gì gã vừa nói với Hạ Thiên Kỳ, chỉ thế thôi.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không cần phải dò xét thêm gì nữa, nên khẽ gật đầu, tiếp theo nói với Diêu Trí:

“Anh nên đi rửa mặt trước đi, bây giờ tôi đi tìm người bạn kia của tôi tới, trường hợp của anh phát hiện tương đối sớm, anh ta hẳn là sẽ có biện pháp giải quyết thi độc trong người anh!”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài.

Trong lòng Diêu Trí cũng rõ ràng sở dĩ Tưởng Tiểu Ba không cứu chữa được, không phải do hai người Hạ Thiên Kỳ không có năng lực, mà là do khi phát hiện ra đã quá muộn. Hiện tại bản thân gã cũng đang đối mặt với tình cảnh giống hệt Tưởng Tiểu Ba lúc đó, càng khiến gã thêm hối hận tại sao gã lại không phát hiện ra việc này sớm hơn.

Vì sao không thể gặp mấy người Hạ Thiên Kỳ sớm hơn.

- ---

Hạ Thiên Kỳ gọi Lãnh Nguyệt ra khỏi phòng, nhưng hắn không quấy rối mộng đẹp của Sở Mộng Kỳ. Dù sao chuyện giải độc cho Diêu Trí chỉ cần một mình Lãnh Nguyệt là đủ, hắn không muốn lại phải nghe Sở Mộng Kỳ ở một bên lải nhải không ngừng.

Sau khi đưa Lãnh Nguyệt vào như thỉnh thần tới, Hạ Thiên Kỳ lại châm một điếu thuốc lá, tựa ở cạnh cửa dặn dò Diêu Trí:

“Một lát nữa hắn muốn anh làm gì, anh cứ làm như thế. Đừng thắc mắc, cũng đừng hỏi vì sao.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nhìn thấy tâm tình của Diêu Trí tốt hơn rất nhiều so với đêm qua, Lãnh Nguyệt có chút kinh ngạc quay đầu nhìn qua Hạ Thiên Kỳ, hiển nhiên câu ta đang suy nghĩ, hắn đến cùng là làm thế nào đả thông tư tưởng cho Diêu Trí.

Thấy Lãnh Nguyệt dùng ánh mắt hết sức “sùng bái” ngó mình chăm chăm, Hạ Thiên Kỳ lập tức ra vẻ kiêu ngạo khoanh hai tay trước ngực, làm ra điệu bộ ta đây giỏi nhất. Thấy vậy Lãnh Nguyệt lập tức quay đầu, trong lòng quyết định “bơ” hắn cho yên thân.

Kêu Diêu Trí ngồi xuống giường, Lãnh Nguyệt lấy ra ba lá bùa theo thứ tự dán lên đỉnh đầu, trán, và ngực của gã. Sau khi làm xong, anh ta lại lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ dài chừng năm sáu centimeter, rạch một đường nhỏ ở cổ tay cùng cổ chân gã.

Máu tươi nhanh chóng từ miệng vết thương chảy ra, Lãnh Nguyệt vươn hai ngón tay ra, miệng lẩm nhẩm vài tiếng, hai ngón tay nhẹ nhàng điểm lên cổ Diêu Trí.

Sau khi Lãnh Nguyệt điểm hai ngón lên cổ Diêu Trí, khuôn mặt gã vốn trắng bệch lúc này lại chuyển sang màu tím thẫm.

“A——!”

Diêu Trí hét lên tiếng thảm thiết đau đớn, một lượng lớn máu đen và dịch mủ màu vàng trong miệng, và vết thương nơi cổ tay, cổ chân gã nhanh chóng phun ra ngoài.

Quá trình này đại khái kéo dài khoảng hai mươi giây, sau đó Diêu Trí chớp mắt một cái, thân thể đuối sức ngã xuống giường, đã ngủ mê mang.

Thấy Lãnh Nguyệt thu dọn đồ đạc nhi6 người không có chuyện gì, Hạ Thiên Kỳ vội vàng hỏi một câu:

“Sao rồi?”

“Đã không sao, chỉ là thân thể anh ta sẽ suy yếu một chút!”

Thấy Lãnh Nguyệt dễ dàng giải trừ thi độc trong người Diêu Trí, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được thầm nghĩ “thật trâu bò”, sau đó thì lại cười đến vô sỉ hỏi Lãnh Nguyệt:

“Này Lãnh thần... Anh có thể dạy cho tôi bản lãnh lão Trung y này của anh được không?”

“Không thể.” Lãnh Nguyệt trả lời rất dứt khoát.

“Vì sao không thể? Anh đừng hẹp hòi như vậy có được không?”

“Anh không có pháp lực, nên không thể học được, còn nữa, đây không phải bản lãnh lão Trung y.”

Nói đến đây, Lãnh Nguyệt mặt đen lại, căm tức nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái.

“Tôi đương nhiên biết không phải, chỉ là đùa giỡn với anh một chút thôi, loại thủ đoạn diệu thủ hồi xuân* này của Lãnh thần, há là mấy thầy thuốc Trung y có thể so sao?”

*Diệu thủ hồi xuân: dùng để nói về thầy thuốc có tay nghề giỏi.

“Anh nói đủ chưa?”

Hiển nhiên Lãnh Nguyệt rất không ưa cái nịnh bợ của Hạ Thiên Kỳ chụp cho, Hạ Thiên Kỳ tùy tiện cười cưởi, cũng không nói gì, nếu chuyện của Diêu Trí đã giải quyết xong, chẳng phải bọn hắn nên đi gặp những người báo án mà hắn đã chọn ra hay sao?

Như vậy mới có thể từng bước xác định, tại khu Thịnh Vượng và khu Thành Hoa rốt cuộc có bao nhiêu tiệm cơm bán thức ăn lẫn thịt cương thi.

Nghĩ đến chuyện phải làm hôm nay quả thật rất nhiều, Hạ Thiên Kỳ quyết định đi gọi Sở Mộng Kỳ. Rất nhanh hắn cũng đã gọi được cô nàng ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.