Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ
Mây mưa lóe ra ánh chớp, tụ tập đen nghịt phía cuối chân trời, bao phủ trên một bãi tha ma vô danh.
“Ầm!”
Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt xé rách bầu trời, giọt mưa lớn bằng hạt đậu dưới ánh điện thiểm vô cùng chói mắt làm nổi bật lên, rơi xuống như sợi tơ.
Bãi tha ma này diện tích rất lớn, liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy rất nhiều nấm mồ hoang mọc đầy cỏ dại.
Một số nứt ra từ giữa, còn có một số nhìn qua như từng bị người đào lên, quan tài mục náy lộ ra bên ngoài, xung quanh tràn đầy xác bùn bị máu đen tưới lên.
Nếu nhẩm tính một chút, mồ mả ở chỗ này không dưới một ngàn cũng mấy vạn nấm mộ, không có bất kỳ thông tin gì cho người cúng phân biệt. Không một ai biết họ là ai, cũng chẳng có ai quan tâm đến họ. Họ nằm ở nơi hoang vu này, chỉ có tĩnh mịch và thê lương làm bạn. Những đám mây sinh động cùng sấm chớp trong mảnh mây mưa kia chính là phong cảnh đẹp nhất mà bọn họ có thể thưởng thức.
“Ha ha ha ha ha haaaaa.....”
Một chuỗi tiếng cười tràn đầy dữ tộn, dần dần trở nên rõ ràng trong tiếng mưa lớn và tiếng sét đánh, mãi đến khi hoàn toàn nuốt hết những âm thanh khác.
Tiếng cười lớn phát ra từ trung tâm của bãi tha ma, nơi đó nhìn qua rất là cổ quái, bởi bốn phía chung quanh không hề tồn tại dù chỉ là một nấm mộ nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-linh-quoc-gia/2955589/quyen-19-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.