Chương trước
Chương sau
Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ​

Cái “hang động” vốn không coi là rộng này, khắp nơi đều xuất hiện bóng dáng rực rỡ của Lãnh Nguyệt vung kiếm chém, cái này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể đường hoàng đứng đợi tại cửa động. Chỉ sợ bản thân liều lĩnh tiến lên một bước, sẽ lập tức bị Lãnh Nguyệt xử lý cùng một lượt với con cương thi tóc đỏ kia.

Đất đá rơi xuống rào rào, bụi bay mù mịt, hoàn toàn đặt con cương thi tóc đỏ phía dưới.

Hạ Thiên Kỳ theo bản năng lập tức lui về phía sau một bước, còn Lãnh Nguyệt lúc này cũng ngừng tấn công, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi con cương thi bị vùi dưới đống hoang tàn.

“Lãnh thần, chiêu thức tấn công của cậu có vẻ chỉ có vẻ ngoài, nhìn qua rất ảo diệu, nhưng lực tấn công lại quá yếu!”

Cứ cho là con cương thi tóc đỏ kia bị đè bẹp dưới đống đất đá, nhưng Hạ Thiên Kỳ không cho rằng Lãnh Nguyệt đã thành công tiêu diệt được nó.

Hắn thấy rất rõ ràng, đòn tấn công của Lãnh Nguyệt tuy dày đặc, nhưng uy lực rất bình thường, kiếm quang rơi trên người con cương thi tóc đỏ cũng chỉ tạo thành mấy vết tích rất nông, không tạo thành bất cứ tổn thương thực chất nào với nó, trái lại thì hủy cái hang động này không nhẹ, loen6 lụy tới lối rẽ bên ngoài cũng có chút chấn động.

Cảm nhận lay động rất nhẹ dưới chân, Hạ Thiên Kỳ tránh không được suy nghĩ cái “hang” này có sụp xuống hay không, nếu quả thật như vậy, cho dù hắn có kéo theo Lãnh Nguyệt cùng thuấn di, chắc chắn bọn họ cũng không kịp chạy đi.

Nghe Hạ Thiên Kỳ rủa thầm, Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng thêm mấy phần nghiêm trọng.

Bên trong lối rẽ không ngừng có đá vụn rơi xuống, có điều không đợi Hạ Thiên Kỳ lên tiếng nhắc nhở Lãnh Nguyệt, lại nghe trước mặt vang lên một tiếng gào thét đầy tức giận.

“Ầm!”

Tiếp theo, chỉ thấy con cương thi tóc đỏ bị chôn dưới đống đất đá kia nổi giận chui ra, như phát điên không ngừng vung hai móng vuốt dính đầy dịch mủ vàng kia tới Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con cương thi tóc đỏ kia đã hoàn toàn bị Lãnh Nguyệt chọc giận, cái tức giận này trong mắt Hạ Thiên Kỳ, tối đa chỉ có thể khiến nó giương nanh múa vuốt mà thôi, không thể tạo thành chút tổn thương nào cho hai người.

Không phải do năng lực của cương thi tóc đỏ quá yếu, chút cách làm gì bọn họ cũng không có, ngược lại, sau khi nổi điên, đôi mắt con cương thi tóc đỏ vốn là màu đỏ máu đã lóa ra ánh sáng màu tím.

Đồng thời xu hướng này còn tiếp tục, trong thân thể nó còn bộc phát ra một khí tức khủng bố khiến Hạ Thiên Kỳ cảm giác có chút khiếp đảm.

Nhưng đáng tiếc, mặc kệ con cương thi tóc đỏ này trở nên mạnh mẽ đến mức nào, ít nhất lúc này mà nói, cơ bản là không có cách làm gì bọn họ. Vì mỗi khi con cương thi tóc đỏ vùng vẫy muốn xông tới bọn họ, cái xiềng xích xuyên qua ngực nó sẽ bộc phát ra một trận tia chớp cực mạnh.

Mặc dù ánh sáng kia chỉ lóe lên một lát, nhưng mỗi lần “nó” xuất hiện đều sẽ tạo ra thương tổn rất lớn đối cho con cương thi tóc đỏ kia, khiến nó ủ rũ một lúc lâu.

“Cái xiềng xích kia rốt cuộc là thứ gì?”

Hạ Thiên Kỳ không hiểu, vì sao con cương thi biết đẻ trứng lại bị giam cầm ở đây, đương nhiên, đối với lai lịch của con cương thi tóc đỏ này, hắn cũng hoàn toàn mù tịt.

Bất quá, việc làm cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất, là quả trứng kia vốn kẹt trong cổ họng con cương thi tóc đỏ kia, lúc này hoàn toàn không thấy tung tích.

Không biết là bị chôn ở dưới đống đất đá nọ, hay đã bị con cương thi kia giấu đi rồi?

Nghe Hạ Thiên Kỳ thắc mắc, ánh mắt Lãnh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào con cương thi tóc đỏ đang giãy giụa trước mặt, thản nhiên lên tiếng:

“Dây xích kia gọi là thiên lôi tỏa, là một loại pháp khí phong ấn tà vật, chuyên khắc chế loại cương thi này.”

Nghe Lãnh Nguyệt giải thích, Hạ Thiên Kỳ lập tức trở nên hưng phấn:

“Nếu như sợi dây xích này lợi hại như vậy, vậy chúng ta nên nghĩ biện pháp lấy nó về, sau này lỡ có lại đụng mặt loại quỷ vật này, chẳng phải là cũng không cần sợ sao?”

“Thiên lôi tỏa kia không thể di chuyển, nếu giải sai phong ấn của nó, hai chúng ta đều sẽ mất mạng.”

Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nói đến đây, sau đó lại bổ sung thêm một câu:

“Con cương thi tóc đỏ kia là cương thi mẹ, có khả nang8thai nghén cực kỳ đáng sợ.”

“Cương thi mẹ? Chẳng lẽ cương thi cũng chia ra đực cái sao? Cũng cần ba ba ba?”

Đối với câu hỏi không tiết tháo này của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt thật lòng lười trả lời, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Ra đời của cương thi chia càm thi biến, bị nhiễm, và một số hoàn cảnh nhân tố đưa tới, nhưng cương thi chính gốc, là do cương thi mẹ thai nghén mà ra.

Mỗi một con cương thi chính gốc đều có tiềm năng trở thành vua cương thi, đơn giản vì bọn chúng có khả năng làm cho nhiều người nhiểm độc thi hơn, từ từ biến thành cương thi con của chúng.

Sau đó lại thông qua việc nuốt chửng đám cương thi con này, từ vua cương thi tiến vào cấp ác quỷ.”

“Nếu trứng do con cương thi tóc đỏ này sinh ra đều có tư cách trở thành vua cương thi, vậy thì chẳng phải nên gọi cương thi tóc đỏ là cương thi thái hậu sao?”

Mặc dù biết cương thi tóc đỏ rất lợi hại, nhưng lúc này Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy sợ. Nó hiện tại bị thiên lôi tỏa phong ấn, chỉ có thể ngoan bố bị bọn họ ngược điên cuồng.

Lãnh Nguyệt cũng nhìn ra trên mặt Hạ Thiên Kỳ không có chút gì gọi là sợ hãi, anh ta lắc đầu không nói thêm gì nữa, lúc này lại lấy một xấp chú phù màu vàng trong ngực, tiếp theo anh ta ném số chú phù này lên không trung, lại cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một đoàn sương máu, vung vô nhận kiếm lên bắt đầu điểm lên chú phù trên không trung.

Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt ngay cả máu cùa mình cũng dùng tới, nghiểm nhiên là tư thế định phóng đại chiêu, trên thực tế như những gì hắn dự đoán, trong chốc lát mấy tiếng lầm rầm lại vọng ra trong miệng Lãnh Nguyệt.

Thấy Lãnh Nguyệt cần có thời gian chuẩn bị, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân cũng không nên cứ đứng một bên chờ đợi. Lại nói sau khi thực lực của hắn tăng lên về chất, còn chưa có dịp giáo đấu với quỷ vật mạnh mẽ, nên hắn muốn nhân cơ hội này thử nông sâu.

Dù sao con cương thi tóc đỏ kia hiện tại vẫn bị thiên lôi tỏa phong ấn, cứ cho là hắn không làm được gì nó, tối thiểu cũng có thể lành lặn mà rút lui.

“Lãnh thần, anh đừng có gấp, cứ chậm rãi nén đại chiêu của anh, tôi sẽ đi chơi với con cương thi thái hậu này trước.”

Nghe vậy, Lãnh Nguyệt gật đầu tính chất biểu trưng.

Hạ Thiên Kỳ tà ác giơ nắm đấm lên, hai mắt hắn trong nháy mắt bị màu đỏ bao phủ, trong ánh mắt lóe lên chút màu tím yêu dị.

Quỷ khí đen như mực trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ bộc phát, thân thể hắn lập tức trở nên cao lớn lên, khô lâu quỷ giáp hiện ra bao bọc lấy toàn thân.

“Hôm nay dùng mày để trút giận vậy!”

Hạ Thiên Kỳ hét lớn một tiếng với con cương thi tóc đỏ đang kêu gào, tiếng nói chưa dứt, cả người hắn đã đi tới trước mặt con cương thi tóc đỏ kia, vốn cho là hắn dựa vào thuấn di là có thể đánh lén thành công, nhưng khiến hắn không ngờ bản thân chỉ vừa xuất hiện, con cương thi tóc đỏ kia cũng đồng thời giơ cánh tay lên trực tiếp vỗ mạnh xuống.

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy gió ập vào mặt, hắn thậm chí còn không kịp tránh, đã thấy quỷ trảo của cương thi đã đi tới đỉnh đầu của hắn, con ngươi Hạ Thiên Kỳ lập tức co rụt lại, vô ý thức giơ tay lên chặn lại.

“Ầm!”

Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi va phải, một cái chớp mắt tiếp theo, cả người lại như một viên đạn pháo, nặng nề đập xuống dưới đống đổ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.