Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ
“Lẽ ra tôi không nên giải thích cho hắn, xem hắn có thể lo lắng tới khi nào!”
Thấy Hạ Thiên Kỳ ngay cả một câu cám ơn cũng không nói, đã đi thẳng về phòng. Sở Mộng Kỳ lúc này giống như đứa bé con giận dỗi dậm chân, quay đầu nhìn về phía Lãnh Nguyệt cũng đang dự định trở về phòng mà hậm hực lên tiếng.
Lãnh Nguyệt dừng lại, thoáng suy nghĩ, sau đó không quá chắc chắn hỏi Sở Mộng Kỳ:
”Nếu Mẫn Mẫn đã không có việc gì, vậy tại sao trong danh sách nhân viên Lương Nhược Vân đã điều đến cho chúng tôi lại không thấy?”
“Là bị người ta cố tình giấu đi rồi! Chuyện này chỉ là một ý niệm của Lương Nhược Vân, có gì khó hiểu. Mọi chuyện đều phải nghĩ theo hướng lạc quan, nếu số vinh dự của hắn vẫn tồn tại, các người cần gì nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất chứ?”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lãnh Nguyệt gật đầu tán thành, không còn cảm thấy lo lắng cho an nguy của Lưu Ngôn Mẫn nữa. Cũng không tiếp tục nói thêm gì với Sở Mộng Kỳ, xoay người trở về phòng.
“Sư huynh, anh như thế nào cũng cư xử như vậy? Hai người đều bỏ về, chẳng phải chỉ còn lại một mình tôi hay sao?”
“Về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lãnh Nguyệt lên tiếng nói một câu với Sở Mộng Kỳ cho qua chuyện, sau đó lại theo thói quen đóng cửa phòng lại.
“Hai người kia một tên là đồ xấu xa bại hoại, một tên là kẻ nhàm chán cực độ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-linh-quoc-gia/2955545/quyen-19-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.