Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team​

Đẩy cửa xoay đi vào khách sạn, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng tới trước quầy lễ tân, quay về phía nhân viên lễ tân đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài nói:

"Chào cô, tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát gần đây, muốn hỏi cô một số chuyện."

Nhân viên lễ tân vốn tưởng Hạ Thiên Kỳ đến để nghỉ lại, vừa muốn nói với hắn không có phòng, đã bị thân phận của Hạ Thiên Kỳ dọa cho sợ hết hồn.

"Tôi không biết gì hết."

Nhân viên lễ tân có chút hốt hoảng lắc đầu một cái.

"Tôi còn chưa hỏi tiếng nào đấy, làm sao cô biết mình không biết, nếu như tôi hỏi cô là nam hay nữ thì lẽ nào cô cũng với với tôi là không biết?"

Hạ Thiên Kỳ nói xong, còn cố tình liếc mắt một cái tràn đầy nghi ngờ nhìn nhân viên lễ tân kia, nhân viên lễ tân có chút lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác, lúc này đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vàng nói với Hạ Thiên Kỳ:

"Tôi gọi giám đốc của chúng tôi tới, có chuyện gì anh cứ hỏi ông ấy là được rồi."

"Được."

Nhân viên lễ tân này vừa nhìn đã biết là một người cơ trí, sợ chịu trách nhiệm, cho nên mới đẩy giám đốc của cô ta.

Nhân viên lễ tân đi không bao lâu, lại dẫn đến một người đàn ông mặc âu phục đeo nơ, thấy hai người đến nơi, Hạ Thiên Kỳ lại đi thẳng vào vấn đề nói:

"Tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát gần đây, muốn hỏi thăm về hai người ở chỗ các người."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lấy ra thẻ chứng nhận công tác của hắn, đưa lên trước mắt giám đốc khách sạn.

"Chúng tôi sẽ phối hợp."

Sau khi xác định thân phận của Hạ Thiên Kỳ, giám đốc biểu hiện rất thoải mái, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn tốn nhiều lời nói, lập tức nói tên Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ cho ông ta.

Giám đốc nghe xong, lại để cho nhân viên lễ tân tra lại một chút, sau đó nghe nhân viên lễ tân kia nói:

"Hai vị khách kia ở phòng 403."

"Phiền phức."

Biết chỗ gian phòng của Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ, Hạ Thiên Kỳ lại đi thẳng tới trước cửa thang máy, sau đó bắt thang máy lên đến lầu 4.

"Cộc cộc cộc."

Đứng trước cửa phòng 403, Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng gõ vài cái, rất nhanh, lại nghe bên trong vọng ra một giọng nữ tràn đầy bất an:

"Ai... Ai đó?"

"Tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát gần đây, xin hỏi người trong phòng có phải là Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết không?"

"Là chúng tôi."

Sau khi nghe người ngoài cửa là cảnh sát, Trương Xuân Tuyết thậm chí không hề nghĩ ngợi mà lập tức mở cửa phòng ra:

"Rốt cuộc các anh cũng đến, tôi còn tưởng rằng các anh sẽ không tới chứ."

Lời nói của Trương Xuân Tuyết khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên trước đó khi ở trong phòng hai người từng báo cảnh sát. Bất quá cái này ngược lại cũng không ảnh hưởng cái gì, cho dù thật sự có cảnh sát dính vào, hắn cũng hoàn toàn có năng lực giải quyết.

Đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, Hạ Thiên Kỳ nhìn hai người xem hắn như vị cứu tinh, mỉm cưới nói với bọn họ:

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Hạ Thiên Kỳ, các người có thể gọi tôi là Hạ tiên sinh, hoặc là Hạ cảnh quan cũng có thể."

"Chào anh, Hạ cảnh quan, tôi là Trương Xuân Tuyết."

"Tôi là Lưu Xương Mỹ."

Nghe xong giới thiệu của Hạ Thiên Kỳ, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ cũng lần lượt nói.

Sau khi biết ai là ai, Hạ Thiên Kỳ không đợi hai người kia đến hỏi hắn, mà là chủ động hỏi:

"Các người đi ra từ biệt thự số 23 đường Phong Lăng đúng không?"

"Đúng vậy, có điều vì sao anh biết?"

Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ biểu hiện có chút kinh ngạc với chuyện Hạ Thiên Kỳ rõ ràng một điểm này.

"Vì trước đó tôi đã đến nơi ấy, cũng tìm hiểu được từ đó một số tình hình."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Trương Xuân Tuyết nhất thời sắc mặt đại biến. Nhìn Hạ Thiên Kỳ tràn đầy hoảng sợ, cả người run cầm cập không thể khống chế.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kỳ quái khi sắc mặt của Trương Xuân Tuyết đột nhiên đại biến, trên thực tế hắn không tiến hành quỷ hóa, cho nên Trương Xuân Tuyết không nên như vậy mới đúng. Trái lại Lưu Xương Mỹ không có cảm giác gì, có chút không hiểu mà hỏi Trương Xuân Tuyết:

"Tiểu Tuyết, cô sao vậy?"

"Không có... Không có gì." Giọng Trương Xuân Tuyết run rẩy trả lời nói.

Hạ Thiên Kỳ nhìn chằm chăm Trương Xuân Tuyết một hồi lâu, sau đó hắn lại chợt đoán được cái gì, tự mình nói:

"Để tôi thử đoán xem vì sao cô lại đột nhiên trở nên sợ sệt như vậy, vì cô cảm thấy tôi là cảnh sát giả mạo, đồng thời còn đến từ căn biệt thự kia, là thế này đi?"

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa nhìn thoáng qua Trương Xuân Tuyết vẫn hoảng sợ dị thường.

Trương Xuân Tuyết cũng nhìn hắn, muốn nói lại thôi vài lần rồi rốt cuộc không nói gì.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nghi ngờ của hắn chắc là chính xác, vì vậy lại mìm cười giải thích:

"Sở dĩ tôi đến ngôi biệt thự kia, không phải vì tôi là một phe với những người trong căn biệt thự kia, mà là tôi cảm thấy căn biệt thự kia có chút cổ quái.

Sở dĩ hai người các người đội mưa lớn thoát khỏi nơi đó, chắc là đã phất hiện nguy hiểm, đúng không?"

Hạ Thiên Kỳ nói chỗ này, tâm tình sợ hải trong lòng Trương Xuân Tuyết thoáng hóa giải một phần, nhưng vẫn có chút nghi ngờ Hạ Thiên Kỳ:

"Không phải tôi không tin anh, mà là gần đây chúng tôi phải một số chuyện thật sự quá mức quỷ dị."

"Các người gặp phải sự kiện linh dị đúng không?"

"Tôi không biết nó có tính là sự kiện linh dị hay không, nói chung là đặc biệt tà môn, vô cùng khó lý giải được.

Nhưng như những gì anh phân tích trước đó vậy, chúng tôi đúng là đã phát hiện nguy hiểm, cho nên mới phải chạy trốn khỏi nơi đó."

Trong chuyện này, Trương Xuân Tuyết cũng không phủ nhận.

"Kỳ thực lòng tin của các người với tôi là hoàn toàn bị động, hơn nữa là không có lựa chọn. Trước kia các người đã từng báo cảnh sát đúng không? Nhưng cảnh sát vốn dì không đi quản các người, các người biết vì sao không?"

"Anh chẳng lẽ..." Trương Xuân Tuyết nghe đến đây thì ánh mắt nhất thời lại mở to một chút.

Chính là như cô nghĩ, tôi vốn dĩ không phải vì nhận được báo án của các người mới đến đây, mà là đang trong vòng điều tra thì phát hiện hai người các người, cho nên mới đến nơi này tìm các người."

Lúc này Trương Xuân Tuyết cũng nghĩ đến trước đó khi dùng điện thoại bàn của quầy lễ tân gọi cho giám đốc phòng nhân sự và 110, trong điện thoại vọng ra tiếng động ác độc.

Cô không nói gì nữa, Lưu Xương Mỹ cũng lắng nghe với sắc mặt khó coi.

Hạ Thiên Kỳ thấy hai người thầm chấp nhận, lại tiếp tục nói:

"Trên đời này là không có bao nhiêu người sẽ tin tưởng có quỷ thần tồn tại, chớ nói gi là loại như cảnh sát. Bất quá vận khí các người tương đối khá, tôi cũng không phải loại cảnh sát như vậy, mà là cảnh sát trừ ma.

Là người chuyên môn tham gia cũng giải quyết loại sự kiện linh dị này."

"Cảnh sát trừ ma?"

Trương Xuân Tuyết nghe xong cùng Lưu Xương Mỹ nhìn nhau, hiển nhiên đều là lần đầu nghe đến nghề nghiệp này.

"Bây giờ quyền lựa chọn là ở các người, là tin tưởng tôi, để tôi giúp các người giải quyết khốn cảnh trước mắt, hay là không tin tôi, trước khi tôi mở cửa rời đi, đều là do các người."

"Tôi tin anh."

Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng hai người sẽ do dự một hồi lâu, thậm chí hắn đã chuẩn bị xong để quỷ hóa trước mặt bọn họ, nhưng lại không nghĩ rằng Trương Xuân Tuyết vậy mà biểu thị tin tưởng mình rất thoải mái.

Còn như Lưu Xương Mỹ thì hiển nhiên là không hề có chủ kiến, thấy Trương Xuân Tuyết gật đầu thì cô cũng phụ họa biểu thị tin tưởng.

"Các người đã tin tôi, vậy bây giờ nhanh chóng nói lại cho tôi nghe, rốt cuộc các người đã gặp chuyện kỳ quái gì, nhớ kỹ, càng cặn kẽ càng tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.