Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

"Đúng, hiện tại em đang ở bãi Trường Sa."

"Bên đó cảnh sắc thế nào, chơi vui không?"

"Cảnh sắc rất tuyệt, thế nhưng chúng em vừa đến nơi này trời lại bắt đầu mưa, còn chưa có bắt đầu..."

"Hỏi chính sự." Nghe Lưu Xương Mỹ tự nhiên trò chuyện với đối phương, Trương Xuân Tuyết ở bên cạnh không khỏi nhắc nhở một câu.

Lúc này Lưu Xương Mỹ mới phản ứng lại, áy náy nhìn Trương Xuân Tuyết một cái, sau đó vội vàng đổi giọng nói:

"Là thế này, em muốn anh giúp em xác nhận lại danh sách những người đến Bãi Trường Sa du lịch lần này."

"Đừng nói với anh, những người khác vẫn chưa làm quen với nhau?"

"Không phải... Ngược lại đàn anh, anh xem một chút xem, có thể nhanh giúp em chuyện này được không, giúp em đối chiếu danh sách nhân viên lại một lần, nhờ anh."

Mặc dù Lưu Xương Mỹ không nói rõ nguyên nhân với giám đốc nhân sự, thế nhưng chuyện này cũng không thuộc về bí mật của công ty, vì vậy giám đốc nhân sự cũng không từ chối, lập tức đồng ý sẽ tra giúp Lưu Xương Mỹ một chút, nói cô đợi một chút đừng cúp điện thoại.

Khoảng chừng hai phút sau, lại nghe đối phương nói:

"Anh tra được giúp em, lần này đi tổng cộng có chín người, không tính em, thì có Trương Xuân Tuyết, Hồ Hiểu Quang, Lý Tuấn Phong, Trình Hân, Triệu Hiểu Sảng, Đồng Khánh Địch, Vương Tân, Trịnh Cửu Long..."

Nghe giám đốc nhân sự đọc ra một chuỗi tên, trên mặt của Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết đều hiện lên sợ hãi cực độ.

Lưu Xương Mỹ sợ hãi là vì những nội dung Trương Xuân Tuyết đã nói với cô trước đó đều được chứng minh, còn sự sợ hãi của Trương Xuân Tuyết, bắt nguồn từ việc trong bọn họ thật sự không ngừng có người vô hình bị thay thế.

Hơn nữa, nếu suy nghĩ lại một chút, là không khó nghĩ ra, tình huống dưới tình huống bình thường làm sao có thể đang lúc im hơi lặng tiếng, đã thay thế người vốn đang tồn tại thành một người khác.

Bất kể là loại thay thế này, hay là thực sự lãng quên, hiển nhiên đều vượt ra khỏi phạm vi lực lượng nhân loại có thể đạt tới.

"Lưu Xương Mỹ? Lưu Xương Mỹ?"

"Chúng ta..."

Lưu Xương Mỹ vừa định nói rõ với giám đốc nhân sự về tình hình vào điện thoại, trong điện thoại di động lại đột nhiên mất đi tiếng động. Lưu Xương Mỹ liếc nhìn màn hình một cái, tiếp theo hét lên một tiếng sợ hãi, quay về phía Trương Xuân Tuyết nức nở nói:

"Tiểu Tuyết, điện thoại di động của tôi không có tín hiệu, đây là chuyện gì xảy ra.

Chúng ra không phải đã gặp quỷ chứ!"

Sau khi liên tục trải qua chuyện quỷ dị như vậy, Trương Xuân Tuyết trái lại bình tĩnh hiếm thấy, cô lắc lắc đầu, sau đó nhìn điện thoại di động của mình một chút. Màn hình điện thoại cũng hiển thị không có tín hiệu.

Cô không biết tình huống này có nghĩa là gì, cũng không có cách nào đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Càng không biết bây giờ nên làm gì.

"Nghe này Tiểu Mỹ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ như vậy đâu, hiện tại chúng ta đã biết chân tướng sự việc. Thế nhưng những người khác còn chẳng hay biết gì cả. 

Hiện tại tính cả tôi và cậu là có năm người chưa bị thay thế. 

Về nhân số chúng ta hơn bọn họ, chỉ cần chúng ta năm người đoàn kết một lòng. Như vậy sẽ không sợ bốn người kia làm gì chúng ta."

Trương Xuân Tuyết cũng không nghĩ được biện pháp gì hay, thế nhưng so với mấy người Lưu Xương Mỹ, ưu thế lớn nhất của cô là ở có thể nhận biết được những người trong biệt thự này. Vì vậy chỉ cần có thể đoàn kết các đồng nghiệp của bọn họ lại, thì cũng không có gì đáng sợ.

"Đúng, bây giờ chúng ta nên đi nói rõ ràng với bọn họ, nói cho bọn họ biết những người kia không thể tin."

Lưu Xương Mỹ bị dọa đến hoàn toàn mất hết chủ kiến, lúc này đã xem Trương Xuân Tuyết là người đáng tin cậy nhất. Giống như cô nói cái gì thì tôi làm cái đó.

"Có điều chuyện này còn cần tôi suy nghĩ kỹ một chút, dù sao những người kia rất có khả năng cũng không biết chúng ta đã phát hiện chân tướng vấn đề. Nếu chúng ta liều lĩnh hành động, hoặc bị bọn họ phát hiện, rất có khả năng bọn họ sẽ lộ mặt hung ác của mình."

Nghe Trương Xuân Tuyết nói vậy, đầu Lưu Xương Mỹ không khỏi trở nên thông suốt, không quá chắc chắn đề nghị với Trương Xuân Tuyết:

"Tiểu Tuyết, chúng ta chạy đi báo cảnh sát đi được không?"

"Báo cảnh sát?"

Trương Xuân Tuyết ngây ngốc nhìn Lưu Xương Mỹ, mới chợt hiểu ra vỗ trán của mình một cái:

"Xem tôi ngớ ngẩn không này, cả chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra."

Có chút bừng tỉnh nói xong, không biết Trương Xuân Tuyết lại nghĩ đến chuyện gì, ngay sau đó lại lắc đầu:

"Không được, bây giờ chúng ta không thể báo cảnh sát."

"Tại sao không thể báo cảnh sát, chúng ta không phải là có đồng nghiệp bị mất tích sao?"

"Cậu nghĩ lại xem, nếu như chúng ta hiện tại báo cảnh sát, cảnh sát đến đây hỏi chúng ta, chúng ta trả lời thế nào?"

"Thì cậu nói trong chúng ta có đồng nghiệp bị mất tích, đồng thời có mấy người không rõ lai lịch trà trộn vào."

"Nhưng cậu phải biết, chuyện này cũng chỉ có chúng ta biết, mà mấy người Vương Tân căn bản không phát hiện, bọn họ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những nhân viên mất tích kia, tiềm thức của họ vẫn luôn cho những người trà trộn vào chúng ta kia, chính là những đồng nghiệp theo chúng ta cùng đi du lịch. 

Cho nên tôi cảm thấy xem như có báo cảnh sát, cũng phải để bọn họ biết rõ chân tướng mọi chuyện, như vậy cảnh sát tới chúng ta mới có thể trăm miệng một lời."

"Nhưng mà Tiểu Tuyết... Bây giờ tôi rất sợ hãi, một chút tôi cũng không muốn ở biệt thự này một phút giây nào nữa."

Lưu Xương Mỹ hiển nhiên là không ngờ Trương Xuân Tuyết phiền phức như vậy, tâm tư của cô rất đơn giản, hiện tại còn quan tâm những người khác làm gì, các cô phải chạy khỏi biệt thự này trước rồi lại nói.

Có thể Trương Xuân Tuyết bên kia ít nhiều gì có chút bó tay bó chân, vừa muốn chạy trốn, vừa hy vọng có thể giải quyết chuyện này.

Mà khi Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đang thương lượng kế hoạch tiếp the, thì bên ngoài cửa phòng bọn họ, có một bộ mặt cực kỳ âm u đang dán chặt trên cửa!

Không nghi ngờ chút nào là, những nội dung bọn họ vừa mới nói, đều bị cái "người" ngoài cửa kia nghe được vô cùng rõ ràng.

Về việc các cô có lập tức rời khỏi biệt thự hay không, Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết, trao đổi liên tục, cuối cùng Lưu Xương Mỹ vẫn là nghe theo đề xuất của Trương Xuân Tuyết, truyền đạt lại chân tướng chuyện này cho mấy người Vương Tân trước, sau đó bọn họ sẽ suy nghĩ tình hình sau này.

Thế nhưng không kịp chờ kế goạch này bắt đầu, Trương Xuân Tuyết phát hiện một vấn đề, ngoại trừ Vương Tân một mình một phòng, lúc này bất kể là Lý Tuấn Phong, hay là Triệu Hiểu Sảng đều chung một phòng với những người từ ngoài đến kia. 

Hiển nhiên các cô không thể để những người giả mạo kia biết chuyện, thế nên đầu tiên là phải nói chân tướng cho mấy người Lý Tuấn Phong trước.

"Tôi nghĩ vẫn như vậy đi, lát nữa tôi gọi mấy người Lý Tuấn Phong đến phòng của Vương Tân, chúng ta sẽ nói cho bọn họ chân tướng."

Sau khi hai người thương lượng xong thì đi ra khỏi phòng, tiếp theo lấy lý do Vương Tân tìm bọn họ, lần lượt gọi mấy người Lý Tuấn Phong vào phòng Vương Tân.

Với việc mấy người Trương Xuân Tuyết đến, Vương Tân nghi ngờ hỏi:

"Các cô cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Không phải ông kêu chúng tôi đến tìm ông sao, có việc cần nói với chúng tôi."

"Tôi tìm mấy người? Tôi không có tìm."

Vương Tân bị Lý Tuấn Phong hỏi có chút không hiểu làm sao, lúc này lại nghe Trương Xuân Tuyết đứng ở một bên nói:

"Thật ra người gọi mọi người đến không phải giám đốc Vương, mà là tôi, tôi và tiểu Mỹ có việc nói với mọi người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.