Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team ​Biên: Hàn Phong Vũ​

Trương Xuân Tuyết cũng mặc kệ Lưu Xương Mỹ nghe có hiểu hay không, hiện tại cô chỉ muốn nói ra tất cả chân tướng, chỉ vậy mà thôi.

"Phòng là tự chúng ta lựa chọn, hai chúng ta cùng phòng, Vương Tân ở riêng một phòng, Trình Hân và Triệu Hiểu Sảng ở một phòng, Đồng Khánh Địch và Lữ Dương ở cùng một phòng, Lý Tuấn Phong và Trịnh Cửu Long một phòng."

Nói đến sau khi chia phòng xong, Trương Xuân Tuyết dừng lại cố ý hỏi Lưu Xương Mỹ một câu:

"Hiện tại cô nhất định cảm thấy càng thêm kỳ quái, tại sao không thấy Hồ Hiểu Quang trước đó tôi cố ý nhắc đến, đồng thời xuất hiện thêm nhiều người mà cô vốn không quen biết, là như vậy đúng không?"

"Ừm, tôi quả thật còn rất mơ hồ." Lưu Xương Mỹ gật đầu bất trí khả phủ*.

*Bất trí khả phủ: không nói một lời, không nêu ý kiến

"Những thắc mắc đó tôi sẽ nói sau." Trương Xuân Tuyết nói xong lại tiếp tục câu chuyện của cô lúc nãy:

"Chia phòng xong, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi ra ngoài dạo, nhưng trước khi ra khỏi cửa, Vương Tân lại gọi chúng ta quay lại, nói để cho Trịnh Cửu Long phụ trách chụp ảnh chụp một tấm ảnh tập thể.

Tôi không biết trong ấn tượng của cô có chuyện chụp ảnh này hay không, có thể là có nhưng người chụp ảnh không phải là Trịnh Cửu Long."

"Thật ra tôi nhớ không rõ lắm, nhưng Tần Khải đúng là phụ trách chụp ảnh." Lưu Xương Mỹ trả lời chác chắn.

"Chụp ảnh xong, chúng ta tự mình rời đi, trên thực tế lúc này đã không còn sớm, tôi nhớ là hơn mười giờ.

Đến đây lại có điểm quỷ dị, từ lúc chúng ta xuống xe bus, sau đó đi một đoạn đường, ở lại trong biệt thự một lúc, quay ra đã hơn mười giờ tối?

Cô cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?

Sau khi chúng ta đến gian hàng ẩm thực ăn đồ nướng, ăn đến rất muộn mới trở về, trong lúc đó còn trông thấy Lữ Dương ngồi ở một góc nhìn trộm chúng ta, những chuyện này chắc cô cũng có chút ấn tượng đúng không."

"Những chuyện này tôi đều biết, ngoài ra cô nói vấn đề về thời gian tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái."

Trương Xuân Tuyết nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng nghe được Lưu Xương Mỹ tán đồng một lần, mà cái này cũng rót thêm dũng khí cho cô:

"Quái dị không chỉ ở một điểm này.

Tối ngày hôm qua trở về phòng, chúng ta tắm rửa một lần rồi đi ngủ, ngày hôm sau rôi dậy sớm hơn cô một chút. Đi ra ngoài xem thời tiết thế nào, cảm thấy thời tiết rất tốt, không giống dự báo thời tiết nói là có mưa, lại đinh chạy lên lầu gọi cô rời giường, sau đó chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi công viên nước chơi.

Nhưng trong quá trình đó, tôi bỗng nhìn thấy một người đàn ông xa lạ cùng Lữ Dương từ trong phòng đi ra, mà người đó không phải Đồng Khánh Địch.

Sau đó, chính là cô bắt đầu chải đầu rửa mặt trang điểm. Tiếp theo chúng ta phát hiện không cách nào đi công viên nước, kế tiếp là cô liền đi gọi mọi người ra chơi trò chơi.

Vào lúc này tôi lại phát hiện thêm hai gương mặt không quen biết, một là Tiết Cường cô nói, một người khác là Tần Khải.

Tần Khải và Lý Tuấn Phong ở cùng phòng, Tiết Cường và Lữ Dương cùng phòng, đây cũng là gã trai xa lạ mà tôi thấy đi ra khỏi phòng với Lữ Dương vào buổi trưa.

Nói đến đây có lẽ cô cũng phát hiện. Đó là lẽ ra Đồng Khánh Địch cùng phòng với Lữ Dương, Trịnh Cửu Long cùng phòng với Lý Tuấn Phong, vậy mà trong một đêm biến thành Tiết Cường và Tần Khải.

Đồng thời sự xuất hiện hai người kia, vẫn không gây bất kỳ sự chú ý nào của mọi người, giống như bọn họ vốn dĩ luôn ở nơi này."

"Không, không thể nào, nhưng trong ấn tượng của tôi thì bọn họ chính là cùng chúng ta đến nơi này."

Lưu Xương Mỹ đã đánh hơi được mùi kỳ quái, sợ đến nỗi cô chui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

"Đúng đấy, đây cũng là chỗ mà trước kia tôi không thể hiểu, mãi đến lúc tôi tham gia trò chơi giết người vừa rồi kia."

"Trò chơi giết người? Trò chơi kia thế nào?"

"Tất cả mọi người đều tham dự trò chơi giết người, trong đó Tiết Cường là thẩm phán, còn lại tám người, trong đó có hai cảnh sát, một tên sát thủ, bốn người dân thường.

Mà ở vòng thứ nhất người bị giết chết chính là Trình Hân. Một cô gái để tóc duỗi ngắn, chứ không phải Từ Hiểu Nhiễm tóc tai rối bù gần như che kín cả khuôn mặt.

Trình Hân chơi trò chơi bị giết, nhưng khi chúng ta nhắm mắt lại, cô ấy lại biến mất không thấy tăm hơi, hoàn toàn bị một người khác thay thế, mà mọi người vẫn thờ ơ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Tiểu Mỹ, bây giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng vì sao tôi lại mất kiểm soát như vậy rồi đúng không?"

"Cái kia... Tiểu... Tiểu Tuyết, cô đừng làm tôi sợ, lá gan của tôi rất nhỏ, nếu chiếu theo cách nói này của cô, đó chẳng phải nói ngay trong chúng ta vẫn luôn có người mất tích, đồng thời kèm theo còn có người khả nghi bổ sung, mà chúng ta lại giống như là lãng quên đi, với loại chuyện vừa bất ngờ vừa quỷ dị này chưa từng nghi ngờ đến nửa phần."

"Sự thật đúng là như cô nói, từ khi chúng ta xuống khỏi xe bus, trong đó luôn có người biến mất, vẫn luôn người khả nghi được bổ sung.

Nhưng tất cả những ký ức của mọi người cũng xảy ra vấn đề, chỉ có mình tôi là nhớ rõ."

"Nhưng cũng có một khả năng khác."

Lưu Xương Mỹ nghe xong lắc lắc đầu nói:

"Là khả năng gì?"

Trương Xuân Tuyết nhìn Lưu Xương Mỹ, giọng nói có chút run run, trên thực tế cô có thể đoán ra đại khái một loại khả năng mà Lưu Xương Mỹ nói kia.

"Cô có cảm thấy chính mình xảy ra vấn đề hay không, tôi chỉ nói là khả năng thôi, vì ký ức của tám người trong chúng tôi đều giống nhau, chỉ có cô mới nhớ được một số chuyện chúng tôi không biết, vì vậy..."

Lưu Xương Mỹ nói tới đây, ý tứ cũng rất rõ ràng. Trương Xuân Tuyết cũng đã đoán được vẫn không nhịn được mà giọng nói trở nên sắc bén:

"Ý cô là nói tôi điên rồi đúng không?"

"Tiểu Tuyết, cô hiểu lầm ý tôi rồi, tôi thật sự không có ý đó, tôi chỉ hỏi như vậy thôi, cũng không ép cô nghĩ là đúng, đương nhiên, vấn đề quan trọng là cô có chứng cứ thuyết phục tôi, thuyết phục những người khác."

"Tôi có chứng cứ."

Trương Xuân Tuyết rất khẳng định:

"Thật sự? Chứng cứ gì?" Lưu Xương Mỹ có vẻ vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì nói thật là cô luôn cảm thấy Trương Xuân Tuyết đang nói mơ, hoặc là nói cả ngày hôm nay Trương Xuân Tuyết đều đang bị mộng du.

"Những tấm hình này chính là chứng cứ."

Trương Xuân Tuyết đưa điện thoại di động qua đặt trên tay Lưu Xương Mỹ, nói với cô:

"Tấm ảnh này mặc dù vì vấn đề độ lớn của góc độ, không chụp được rõ ràng khuôn mặt của Đồng Khánh Địch, thế nhưng người này chính là Đồng Khánh Địch.

Còn có tấm ảnh này, thấy không, Trình Hân cũng có chụp ảnh chung với chúng ta, mặc dù tôi cũng quên mất là lúc nào.

Còn có tấm hình này, Trịnh Cửu Long là đang cầm máy ảnh chụp trộm chúng ta, cũng đúng lúc bị tôi chụp được, tôi nghĩ không chỉ là trong điện thoại di động của tôi có lưu, mà trong album trong điện thoại di động của cô cũng có căn cứ chính xác đủ để thuyết phục cô."

Nhìn những bức ảnh kia trong album của Trương Xuân Truyết, sắc mặt của Lưu Xương Mỹ trở nên khó coi mà gian nan nuốt ngụm nước bọt, cũng lấy điện thoại di động của mình, sau đó mở album ra có chút rin rẩy, nhưng điều làm cho cô và Trương Xuân Tuyết cảm thấy kỳ quái chính là, trong album ảnh ngay cả một tấm hình cũng không có.

"Cô xóa hết toàn bộ hình ảnh rồi?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.