Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ

Một ngày tập huấn kết thúc, Hạ Thiên Kỳ đeo tai nghe, trên lưng đeo một túi hành lý màu đỏ mà hắn chuẩn bị đầy đủ, vừa lẩm nhẩm khe khẽ, vừa huơ tay múa chân đi thẳng về hướng biệt thự.

Cái cuộc sống gần như một mình một người như thế này ít nhiều gì khiến Hạ Thiên Kỳ có cảm giác lệch đường ray so với trước kia, trong lúc vô tình rốt cuộc hắn cũng biến thành loại người tự ngược điên cuồng như Lãnh Nguyệt, đây cũng là điều mà ngày xưa có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến. Cho nên nói hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, câu nói này trong mắt Hạ Thiên Kỳ tuyệt đối chính là chân lý trong số các chân lý.

Sau khi trở lại biệt thự, hắn lại theo thói quen đi tắm rửa một chút, rửa sạch một thân đầy mùi mồ hôi.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, hắn chỉ đơn giản vò vò tóc, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy mà nghênh ngang đi xuống lầu, lấy một chai nước khoáng ướp lạnh trong tủ lạnh uống ừng ực từng ngụm.

Thế nhưng khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, hắn chỉ vừa mới uống nước xong, chưa kịp ném cái chai rỗng vào thùng rác thì lại nhận ra có người nào đó đang vào trong biệt thự.

Lúc này hắn cũng không quan tâm quá nhều, vội vàng bước nhanh xông lên lầu, sau đó quay lại phòng ngủ riêng của hắn.

Hắn không biết người quay trở về này là Mẫn Mẫn bọn họ hay là một người nào đó chán sống rồi nên mới lẻn vào đây, nhưng bất kể có là ai đi nữa, điều trước mắt hắn cần phải làm là mặc quần áo vào trước.

Tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc lên người, Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng im lặng đẩy cửa phòng ra một chút, nhìn xuyên qua khe cửa về phía thang lầu.

"Cộp cộp cộp..."

Một chuỗi tiếng giày cao gót vang lên giòn giã gõ xuống sàn từ dưới lầu rất có tần suất vang lên, không bao lâu sau, khuôn mặt với khí chất xuất trần của Lương Nhược Vân hiện ra trong tầm mắt Hạ Thiên Kỳ.

Nhìn thấy người đột nhiên đến viếng thăm này rốt cuộc lại là cấp trên Lương Nhược Vân trên đỉnh đầu hắn, Hạ Thiên Kỳ vốn vẫn còn giữ trong lòng cảnh giác cao độ nhất thời trần đầy kinh ngạc đi ra khỏi phòng.

Quản lý Lương... Sao cô lại đến nơi này?"

Thấy Hạ Thiên Kỳ đi ra khỏi phòng ngủ, tiếng gót giày đi lên trên của Lương Nhược Vân cũng theo đó ngừng lại, trên mặt thoáng một nụ cười, nhẹ nhàng trả lời:

"Tôi vừa mới đi xử lý một chuyện, lúc quay trở lại vừa vặn đi ngang qua nơi này, nên muốn đến xem xét một chút.

Vốn muốn nói một tiếng với anh, nhưng nhìn cửa bên ngoài không khóa nên tôi đi thẳng vào đây, ít nhiều gì có chút không lịch sự."

"Này trái lại thì không có, bất quá tôi là thật lòng không nghĩ đến cô sẽ đại giá quang lâm."

Ấn tượng của Hạ Thiên Kỳ với Lương Nhược Vân vẫn rất tốt, tiếp xúc với nhau rồi cũng không quá nhiều kiểu cách phách lối, trái lại còn rất dễ thân cận.

"Việc này... Chúng ta xuống dưới ngồi đi."

Vốn là Hạ Thiên Kỳ muốn mời Lương Nhược Vân vào trong phòng của hắn, nhưng nghĩ đến cô nam quả nữ ở chung một phòng có vẻ không tốt lắm, cho nên cũng chỉ có thể xuống tầng dưới trò chuyện.

Lương Nhược Vân lại đột nhiên đến tìm hắn, thuận đường đến thăm một chút có thể chỉ là một mặt, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy chắc chắn cô có việc gì đó muốn trực tiếp nói cho mình biết. Đồng thời còn là việc lớn vô cùng quan trọng, nếu không thì cứ trực tiếp gửi cho hắn một tin tức đến trên điện đàm là được.

"Cũng được."

Đi một trước một sau xuống lầu với Lương Nhược Vân, nghe mùi hương xà phòng savon de marseille còn sót lại trong không khí, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy một nữ thần như Lương Nhược Vân thế này, có lẽ là khi ở bất cứ nơi nào cũng đều có thể thả ánh sáng kỳ lạ khá lớn ra ngoài.

Chỉ nói trên hình tượng và khí chất thôi, thật sự là làm bùng nổ hết những nữ minh tinh xinh đẹp kia, không cẩn nói đến những người khác, chỉ một Lý Tâm Cơ nóng bỏng nhất hiện nay thôi, nếu đứng chung chỗ so sánh với Lương Nhược Vân, cũng hoàn toàn bị so sánh đến mức cái gì cũng tệ.

Hai người đều tự mình ngồi ở một bên ghế salon, Hạ Thiên Kỳ vừa mới ngồi xuống lại giật mình một cái đứng lên, sau đó hắn bước nhanh như chạy vào phòng bếp, lấy một chai nước khoáng ướp lạnh trong tủ lạnh, quay lại đưa cho Lương Nhược Vân hơi có phần xum xoe.

Sau khi nhận lấy Lương Nhược Vân nói tiếng cám ơn rồi cũng không uống, chỉ thuận tay đặt xuống bàn trà.

Hành động này Hạ Thiên Kỳ cũng không buồn chú ý đến, dù sao đây chỉ là một phép lịch sự hình thức thôi, người ta đến nhà anh ngồi một chút, thế nào cũng phải lấy nước cho họ uống.

"Kỳ thật lần này đến đây, thuận tiện xem xét một chút là một chuyện, quan trong là tôi có chuyện cần nói cho anh biết."

Lương Nhược Vân vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là thật, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Nhược Vân không nháy mắt đến một cái, cùng chờ đợi câu chữ phía sau của cô.

"Anh là người ổn định nhất trong số mấy quản lý vừa mới thăng chức lên đây, tốc độ trưởng thành cũng nhanh nhất. Tôi không biết sau này anh có thể đạt đến cao độ nào, thế nhưng là hạt giống có hy vọng nhất, tôi cảm thấy có một số việc nhất định phải nói cho anh biết.

Quản lý của các Minh Phủ khác cũng không tìm đến thượng cấp đề xuất quyền lợi viện trợ, bởi vì bọn họ đông người, người có thực lực cũng nhiều, cho nên quản lý sống chết thế nào cũng không quan trọng gì.

Thế nhưng cũng giống như vậy, bọn họ cũng không có quy định cưỡng chế sát hạch quản lý cấp cao, bởi vì số lượng quản lý cấp cao của bọn họ cũng đầy đủ, nên mới không dùng cách thức ép buộc quản lý phía dưới phải leo lên cao hơn.

Nhưng đệ tam Minh Phủ chúng ta lại không như vậy, ít người, thực lực lại yếu, số lượng quản lý cấp cao thua kém hơn rất nhiều, cho nên cái này cần tôi bắt buộc quản lý phía dưới phải trưởng thành, ép buộc bọn họ leo lên cao, ngăn cản bọn họ tham gia nhiệm vụ cấp thấp không lý tưởng."

Về chuyện người của các Minh Phủ khác chưa từng tìm đến quản lý cấp cao để đề xuất về quyền hạn viện trợ, cũng không có thời gian mười tháng thì cưỡng chế sát hạch thăng chức quản lý cấp cao, những chuyện này hắn trước kia đã nghe được từ chỗ Sở Mộng Kỳ.

Vốn là khi hắn chính thức thăng chức lên quản lý thì Lương Nhược Vân nên đích thân nói với mình, thế nhưng khi đó cô lại không đề cập đến, hiên nhiên loại chuyện như vậy đúng là phải chờ đến thời gian sát hạch vô cùng cấp bách, cô mới đột nhiên báo lại cho quản lý biết.

Nếu không thì, chuyện Phó Hải Nghĩa chết trong sát hạch quản lý cấp cao sẽ không có vẻ quá đột ngột như vậy.

Lương Nhược Vân quan sát phản ứng của Hạ Thiên Kỳ một chút, thấy vẻ mặt của Hạ Thiên Kỳ vẫn phẳng lặng như nước, cô nhịn không được hỏi một câu:

"Thế nào, chẳng lẽ những chuyện này anh đều biết cả rồi sao?"

"Ừ, có thể đoán được đại khái một phần, cho nên nghe cô nói hết cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc."

Lương Nhược Vân nghe xong thì gật đầu mang tính tượng trưng, thân thể có hơi ngồi thẳng lên một chút, đột nhiên trịnh trọng nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:

"Liên quan đến lần trước khi anh đề xuất tôi viện trợ, thế nhưng tôi lại không thể chạy đến nhiệm vụ lần đó, tôi thật sự vô cùng xin lỗi.

Khi ấy tôi đang tham gia vào nhiệm vụ ở khu vực thứ hai, cho nên không thể kịp thời dứt người ra quay trở về... Đương nhiên cũng nên trách tôi trước đó không giải thích rõ ràng cho anh biết, nếu thời gian anh yêu cầu tôi viện trợ, nếu trùng hợp tôi cũng đang trong nhiệm vụ, là không cách nào chạy đến."

Về chuyện này Lương Nhược Vân tràn đầy áy náy, Hạ Thiên Kỳ thấy lời Lương Nhược Vân nói một chút cũng không dối trá, hắn chỉ thản nhiên cười một tiếng nói:

"May mà khi ấy cô không chạy đến, nếu không tôi đã lãng phí một lần cơ hội tìm cô viện trợ."

Lần trước khi mở quyết quỷ chú, Hạ Thiên Kỳ thật sự có sử dụng đến quyền hạn viện trợ của hắn, vốn tưởng Lương Nhược Vân sẽ nghĩ biện pháp chạy đến cứu hắn, nhưng mãi cho đến khi hắn tìm được biện pháp tan rã cái lời nguyền kia, cũng không thấy mặt mũi Lương Nhược Vân đâu cả.

"Cái này là đương nhiên, nếu như lần sau anh có nơi nào cần tôi hỗ trợ, chỉ cần tôi không ở trong nhiệm vụ, nhất định tôi sẽ chạy đến ngay lập tức."

Lương Nhược Vân nói đến chỗ này, thấy Hạ Thiên Kỳ cũng không có quấn bện thêm cái gì, lại đưa về chủ đề chính nói:

"Thời gian mười tháng để chuẩn bị cho kỳ sát hạch quản lý cấp cao với bất cứ người nào mà nói đều là rất cấp bách, có lẽ tôi chế định cái quy tắc này là sai lầm, thế nhưng tôi lại không có tư cách sửa đổi, chỉ có thể chờ đến khi tấn chức lên cấp giám đốc, khi giao lại quyền hạn này vào tay người kế thừa, cái quy tắc này mới có thể được sửa chữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.