Dịch: Mã Phương Linh
Sau đó Hạ Thiên Kỳ đã sống trong cảnh nhạt nhẽo vô vị suốt ba ngày liên tiếp.
Nhạt nhẽo ở chỗ, sáng sớm mỗi ngày hắn đều cùng Lãnh Nguyệt ra phía sau núi luyện tập. Luyện tập điều khiển và phóng ra quỷ khí.
Tuy nhiên tập nhiều chỉ toàn thất bại khiến cho một kẻ vốn vô ưu vô lo như Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy chán nản và muốn buông bỏ.
Nhưng rồi hắn cũng tự thuyết phục bản thân mình rằng còn đường phía trước vẫn còn dài, phải thử thì mới có cơ hội thành công, nếu nhàn rỗi không làm gì thì chắc chắn chẳng đạt được thành quả gì.
Ngày thứ tư sau khi trở về từ số nhà 56 khu Thiên Đài, Hạ Thiên Kỳ nhận được tin nhắn của Lưu Ngôn Mẫn gửi đến bảo rằng hắn đang nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố Hồ Thủy.
Hạ Thiên Kỳ kể chuyện Mẫn Mẫn cho Lãnh Nguyệt, vốn tưởng Lãnh Nguyệt sẽ không đi, nhưng không ngờ Lãnh Nguyệt không những đồng ý đi theo mà còn giúp hắn tìm đến chỗ Mẫn Mẫn tại bệnh viện đa khoa.
Khi bọn họ đến phòng bệnh của Lưu Ngôn Mẫn, thấy hắn đang nằm đó, hai chân treo cao bị bó thạch cao, chắc hẳn đã bị gãy chân.
Khi nhìn thấy Mẫn Mẫn đang rên rỉ kêu gào trên giường bệnh, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được ôm bụng cười và không để ý chút nào đến cảm nhận của người bệnh.
“Mẫn Mẫn nhìn anh buồn cười chết đi được, hai cái chân này còn có thể treo cao hơn được nữa không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-linh-quoc-gia/2954985/quyen-12-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.