Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ

Đợi đến khi mấy người Lãnh Nguyệt đi đến nơi, Hạ Thiên Kỳ lại bắt một chiếc xe, cả bốn người thẳng hướng đi đến thị trấn Triệu Quang.

Trong suốt quãng thời gian đi trên đường, cả bốn người đều trầm mặc không ai nói gì, Hạ Thiên Kỳ vừa lên xe lại bắt đầu tìm kiếm thông tin có liên quan đến thị trấn Triệu Quang. Mặc dù thị trấn Triệu Quang cách Bắc An rất gần, nhưng từ nhỏ đến lớn Hạ Thiên Kỳ lại chưa từng đi qua đó một lần, cho nên rất xa lạ với nơi ấy.

Online trên mạng tìm kiếm một hồi lâu, mãi cho đến khi xe taxi tiến vào thị trấn Triệu Quang rồi chậm rãi dừng lại, hắn cũng không hề tìm được bất cứ kết quả nào liên quan đến nơi này, chẳng qua cũng chỉ tìm hiểu được một chút thông tin cơ bản có liên quan đến thị trấn Triệu Quang.

Trong địa chỉ trong tin nhắn lão Lý gửi đến cho hắn, nói là tìm một chỗ có tên là Âm dương phong thủy bí quán, nhất định phải tìm được một người có tên gọi là Lý Thu Bình.

Mặc dù hắn có số điện thoại của con người tên Lý Thu Bình này, nhưng mà hắn lại từ chối không hề lập tức gọi qua cho người này trước, mà đầu tiên là bắt một chiếc xe taxi bản địa đưa bọn họ đến chỗ gọi là Âm dương phong thủy bí quán này.

Ngồi trên xe, Hạ Thiên Kỳ cũng không quên hỏi thăm người tài xế taxi một chút tình hình có liên quan đến Âm dương phong thủy bí quán.

Nghe người tài xế taxi nói, người đã mở cửa Âm dương phong thủy bí quán này là một Âm dương tiên sinh nổi tiếng nhất ở thị trấn Triệu Quang, một phần lớn các Âm dương tiên sinh trong thị trấn này đều có xuất thân là học trò của nơi này mà ra, vô cùng nổi tiếng.

Người lái xe thấy bọn họ trời đã tối mịt còn đến tìm Âm dương tiên sinh, còn tưởng rằng bọn họ là người bản xứ ở nơi này, lại vừa nhắc nhở bọn họ rằng, ông nói rằng giá cả mà vị tiên sinh của Âm dương phong thủy bí quán này muốn đều cao ngất ngưởng, hơn nữa công việc của ông ta còn đặc biệt nhiều, nếu như anh đi tìm ông ấy thì cho dù có là người bản xứ, không những phải trả tiền, còn phải làm ra vẻ đáng thương tựa như lời ông ta nói bài trí thì bố trí giống như lời ông ta nói.

Dù sao những lời đồn đãi về vấn đề này rất nhiều, nếu như chỉ có một mình anh làm cho ông ta mất hứng, ông ta sẽ tùy tiện bố trí cho anh hư hỏng một chút, không làm được thì phải làm cho trong nhà xui xẻo đến mấy năm.

Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua cũng chỉ đáp trả lại người lái xe vài câu đơn giản, người lái xe thấy đám người Hạ Thiên Kỳ có vẻ không tin, thì cũng bĩu môi lười biếng nói lại nữa.

Xe chạy xấp xỉ khoảng mười phút đồng hồ, bọn họ mới đến được Âm dương phong thủy bí quán mà Lão Lý bảo bọn họ đi tìm.

Bước xuống khỏi xe, Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái lại thấy được một ngôi nhà hai tầng có phần hơi xập xệ, căn phòng phía trên treo một cái biển hiệu tản ra một chút ánh sáng yếu ớt trong đêm đen, phía trên tấm biển đề một dòng chữ Âm dương phong thủy bí quán.

Đưa cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ phát hiện thời gian lúc này đã hơn tám giờ tối rồi, cửa sổ của bí quán đều toàn là một màu đen, nhìn tình hình không giống như là có người bên trong.

"Chúng ta đến chậm rồi sao, bên trong hình như không có người."

Lưu Ngôn Mẫn ngẩng đầu nhìn cửa kính thủy tinh tối đen như mực một mảnh phía trên, bước thêm hai bước đi đến trước cửa bí quán.

"Xem ra mình chỉ có thể gọi điện thoại cho Lý Thu Bình này hỏi thăm một chút."

Hạ Thiên Kỳ mới vừa lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo thì bên kia Lưu Ngôn Mẫn lại gõ mạnh vài tiếng "thùng thùng thùng" lên cánh cửa.

Rất nhanh sau đó, từ sau cánh cửa lập tức vang lên giọng nói của một người đàn ông:

"Đợi một chút, đừng gõ nữa!"

Nghe thấy có người trong phong thủy bí quán, ngược lại Hạ Thiên Kỳ không vội vã gọi điện thoại qua cho Lý Thu Bình, mà là cầm điện thoại di động dự định quan sát tình hình một chút rồi quyết định sau.

Cánh cửa phong thủy bí quán bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên gầy nhom đi ra từ đó, có vẻ khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, nhìn qua có chút giống lừa gạt và thái độ rất là kiêu ngạo.

Vừa ra đến nơi đã nói với mọi người với giọng rất khó chịu:

"Không nhìn thấy phía trên có điện thoại hay sao, có biết bây giờ là mấy giờ hay không mà còn gõ cửa!"

"Tôi muốn nói chuyện một chút, lão già ông đừng có nói chuyện hơi chút là lớn lối làm như mẹ người ta như vậy, giữa đêm hôm khuya khoắt có thể có người chết đấy."

Lưu Ngôn Mẫn thấy người này vừa mới bước ra thấy mặt bọn họ đã lớn giọng với bọn họ, trong lòng nhất thời dâng lên một cơn nóng giận, cũng dùng ngữ khó chịu y hệt như vậy để đốp chát lại ngay.

"Ha ha, nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng có một ai mở miệng nói chuyện với bố đây như vậy, mấy thằng nhãi con các người có phải không muốn sống nữa rồi hay không."

Người đàn ông trung niên kia cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, vốn dĩ cũng không sợ lời cảnh báo của Mẫn Mẫn, trái lại càng thêm lớn lối hơn.

"Ông là Lý Thu Bình đúng không?"

Hạ Thiên Kỳ nhìn người đàn ông gầy nhom kia, lên tiếng hỏi có vẻ rất không kiên nhẫn.

"Không phải."

"Ông ấy hiện đang ở đâu?"

"Con mẹ mày, mày nghĩ mày là ai hả? Tao…"

"A!"

Không đợi đến lúc người đàn ông gầy nhom kia nói hết, Hạ Thiên Kỳ lập tức vung một nắm đấm ra, đấm người đàn ông gầy nhom kia từ ngoài cửa bay thẳng trở ngược vào trong phòng.

"Muốn chết thì cứ lãi nhải tiếp đi!"

Sau khi đánh bay người đàn ông gầy nhom kia, Hạ Thiên Kỳ lại kéo cánh cửa ra đi vào trong. Phía sau, dáng vẻ Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều có chút hả hê, cảm thấy với loại người giả vờ đụng chạm như người đàn ông gầy nhom này thì dùng phương thức trực tiếp này là hữu dụng nhất.

Hạ Thiên Kỳ đi vào bên trong nơi mà họ gọi là Âm dương phong thủy bí quán này dạo qua một vòng cả lầu trên lẫn lầu dưới, phát hiện ra bên trong chỉ là một văn phòng làm việc bình thường quá mức. Hắn đá đá người đàn ông gầy nhom đang nằm dài trên mặt đất kia mấy cái, quai hàm của người đàn ông kia đã bị hắn đánh cho trật khớp, hoàn toàn bất tỉnh.

Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm đến lão ta như thế nào, chỉ cầm điện thoại bấm số điện thoại của Lý Thu Bình, hơn nữa còn được kết nối rất nhanh:

"Lý Thu Bình phải không?"

"Đúng vậy, anh là ai?"

"Tôi là người đến tìm ông qua sự sắp xếp của lão Lý, tôi họ Hạ."

"À, thì ra là Hạ tiên sinh, tôi có nghe lão Lý nói qua rồi, nói rằng trong hai ngày này anh sẽ gấp rút đến giúp tôi."

"Bây giờ ông đang ở đâu?"

"Tôi đang ở thị trấn Triệu Quang đây, tôi lúc nào cũng ở đây."

"Hiện tại tôi đang ở Triệu Quang, ông đang ở đâu, chúng ta gặp mặt nhau một chút."

"..."

Cắt đứt điện thoại của Lý Thu Bình. Hạ Thiên Kỳ nhìn qua mấy người sau lưng nhắc nhở:

"Một hồi nữa chúng ta phải cẩn thận một chút, Lý Thu Bình này cho tôi một cảm giác giống như đang giả vờ ngây ngốc, mà tốt nhất là ông ta không nên có ý đồ xấu gì với chúng ta."

Nghe thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Mẫn Mẫn không nhịn được phì cười một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy rằng lúc này Hạ Thiên Kỳ đang tìm một cái bao cát để trút giận ra.

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Mẫn Mẫn một cái nhưng không phản phản ứng lại anh ta, sau đó lại đi đến cạnh cửa bí quán, bấm "tách" một tiếng để mở đèn lên.

Lúc nãy trong điện thoại, địa điểm hắn và Lý Thu Bình hẹn nhau chính là ở chỗ này, Lý Thu Bình nói rằng hắn cứ chờ ở nơi này, nói là ông ta sẽ lập tức đến nơi.

Trên thực tế thì Lý Thu Bình cũng không để cho bọn họ phải chờ lâu lắm, trôi qua khoảng năm phút sau đó, lại nhìn thấy một ông cụ già mặt đỏ khoảng hơn sáu mươi tuổi đi đến.

Hạ Thiên Kỳ chưa từng thấy qua Lý Thu Bình, trước đó xã đoàn cũng chưa từng nói qua với hắn, cho nên cũng không xác định được ông cụ nhỏ con vừa đi vào này có phải là Lý Thu Bình hay không.

"Đây hẳn là Hạ tiên sinh đúng không?"

"Lý Thu Bình?"

"Đúng, là tôi." Lý Thu Bình gật đầu khẳng định, vừa muốn mở miệng nói điều gì đó với bọn người Hạ Thiên Kỳ, ánh mắt thoáng lướt qua lại nhìn thấy người đàn ông gầy nhom nằm dưới đất, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

"Đây là?"

"Không tiện nói với Lý tiên sinh, người này nói năng lỗ mãng với chúng tôi, đó là lý do mà tôi dạy bảo lại hắn một chút, nếu như ông cảm thấy chúng tôi cần phải bồi thường, vậy thì chỉ cần nói một con số bất kỳ thì chúng tôi sẽ đưa cho ông."

Hạ Thiên Kỳ nói những lời này cũng thật rất giống với đang giả vờ, câu đó chắc chắn đang nói chúng tôi có nhiều nhất là tiền, muốn bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho ông bấy nhiêu tiền.

"Đây không phải là vấn đề liên quan đến tiền bạc, anh ta là là học trò của tôi."

Vì Lý Thu Bình là người lớn tuổi có khuôn mặt đỏ hồng, cho nên trái lại cũng nhìn không ra ông ta có phải đang tức giận hay không, có điều Hạ Thiên Kỳ đã đánh người của ông ta, khiến cho ông ta có chút tức giận là chắc chắn.

"Lý tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên vào thẳng vấn đề chính ngay thì tốt hơn, bởi vì tôi cố ý đến tận nơi này không phải để xác định cuối cùng người nào là học trò của ông."

Lý Thu Bình bị lời nói của Hạ Thiên Kỳ làm cho quá mức nghẹn giọng, nhưng có thể nhìn ra mấy người Hạ Thiên Kỳ cũng không dễ chọc đến, cho nên cũng không muốn so đo thêm gì nữa, chỉ lên tiếng nói:

"Nói là học trò, chỉ có điều đây cũng chỉ là người trông cửa miễn phí cho tôi mà thôi. Hạ tiên sinh không bỏ qua cho, lần này tôi có việc cần anh giúp đỡ."

Thái độ của Lý Thu Bình có thể nói là thay đổi đến một trăm tám mươi độ, biểu cảm trên mặt Hạ Thiên Kỳ không hề thay đổi, nhưng sự đề phòng trong lòng thì lại càng dâng lên, chỉ gật gật đầu mang tính chất tượng trưng rồi nói:

"Thị trấn Triệu Quang này đến cuối cùng đã xảy ra sự kiện linh dị gì, tôi cần phải biết chi tiết tình hình hiện tại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.