Chương trước
Chương sau
Dịch: Hàn Phong Vũ

"Đàn ông hay phụ nữ cũng là bạn chí cốt nhất của cô, tốc độ bỏ chạy của hai con rùa Nguyệt Nguyệt và Mẫn Mẫn này so với con thỏ thật sự còn nhanh hơn nhiều."

Sau khi Hạ Thiên Kỳ đã chạy về phía Triệu Tĩnh Thù thì bật cười hắc hắc, rồi lại hắt cả máng nước vào hai người Lãnh Nguyệt một câu như thói quen tính cách khó bỏ.

""Tính tình của hai người bọn họ anh cũng không phải là không biết mà, đoán chừng bây giờ vẫn còn chưa đi quá xa, nhưng lại không nghĩ đến anh đang cho là bọn họ đang đợi anh mà thôi."

Triệu Tĩnh Thù đang tìm kiếm lại trong đám người ra vào liên tục, rồi nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở nói:

"Chúng ta cũng không nên tiếp tục ở lại nơi này chen chúc nữa, đi ra ngoài xem thử bọn họ có đúng là đang đứng ở bên ngoài hay không."

Cùng Triệu Tĩnh Thù đi ra từ trong khối kiến trúc to lớn, Hạ Thiên Kỳ lại không khỏi quay đầu lại nhìn qua một cái, có lẽ là vì góc độ quan sát quá bất đồng, hắn chỉ cảm thấy bây giờ nhìn lại tòa kiến trúc này giống như là một con quỷ vật sừng sững đang há cái miệng khổng lồ.

Hạ Thiên Kỳ giật mình một cái không thể khống chế, rồi vội vàng xoay đầu đi không tiếp tục nhìn tòa kiến trúc kia nữa.

Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy vẻ khác thường của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi đứng một bên nghi ngờ hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, chẳng qua là chỉ cảm thấy rằng tòa kiến trúc này nhìn có chút dọa người mà thôi."

Hạ Thiên Kỳ lắc đầu cười khan một tiếng, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng quay đầu lại nhìn hướng về phía tóa kiến trúc kia liếc mắ một cái, sau đó nhận thức tương đồng nói:

"Cảm giác giống như là đã gặp được Địa Phủ thật sự rồi vậy."

Không hề ở lại lâu hơn, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi dọc theo phố An Nhiên bước nhanh trở về, trong quá trình bọn họ vẫn không quên phân chia nhau ra dùng điện đàm gọi cho Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn, nhưng mà cả hai người kia mặc cho ai cũng không có hồi đáp lại bọn họ.

Chỉ có điều đang trong khi bọn họ muốn thử gọi một cuộc điện thoại qua xem thế nào, thì lại nghe thấy ở cách đó không xa vang đến một chuỗi tiếng cười vang ồn ào náo động.

Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy có cảnh tượng náo nhiệt lại vội vàng gọi Triệu Tĩnh Thù chạy qua đó trước, mà khi bọn họ chen chúc được vào đám người này thì mới phát hiện ra, người dẫn đến chuỗi cười vang này chính là Lãnh Nguyệt.

"Tên nhóc mặt trắng này mày không được chạy đi đâu hết! Nếu như mày còn tiếp tục bỏ chạy, thì bọn tao đây có rất nhiều người vây lại không cho mày đi!"

Vây quanh Lãnh Nguyệt chính là một đám người tuổi còn mà nhìn qua có lẽ chỉ mới hơn hai mươi, một phần lớn đám thanh niên này đều nhuộm tóc màu xanh lục hoặc xanh dương, nhìn thấy Lãnh Nguyệt bị bọn họ bao vây chắc chắn không có ý tốt lành gì.

"Nếu các người thả tôi đi, thì tôi sẽ không tính toán cái hiềm khích này với mấy đứa trẻ con các người."

"Đứa trẻ con? Nói cho mày biết, tao đây thậm chí còn vượt qua tuổi của ông nội mày rất nhiều!"

Một gã thanh niên nhuộm tóc xanh lúc này đột nhiên lớn tiếng mắng Lãnh Nguyệt một câu.

Những lời mắng chửi này rất khó nghe, thế cho nên đến ngay cả trên nét mặt Lãnh Nguyệt cũng hiện ra vài phần tức giận.

Nhưng mà không đợi cho đến lúc Lãnh Nguyệt mở miệng ra đáp trả lại, trong đám người đó lại có thêm một người lớn tiếng mắng:

"Hôm nay tao đã nói là mày phải ở yên lại chỗ này, mày còn muốn chạy là không được phép, trừ phi vận may của mày cũng đủ tốt vẫn chưa bị bọn tao đánh chết, hay là có thể còn thừa lại chút hơi sức để rên rỉ kêu người đến đây kéo mày ra ngoài."

"Tôi đã làm ra chuyện gì khiến cho các người chuốc lấy bực dọc?"

Mặc dù là lời lẽ của những gã thanh niên này chính là rất khó nghe. Nhưng mà cho đến tận bây giờ thì Lãnh Nguyệt vẫn chưa hạ quyết tâm dứt khoát xuống tay với bọn chúng.

"Con mẹ mày! Còn dám hỏi đã làm ra chuyện gì chọc giận bọn tao?"

Gã thanh niên đầu xanh lá cầm đầu càng nói càng tức giận, lúc này cũng lười biếng cù cưa với Lãnh Nguyệt thêm nữa, trực tiếp quay về mấy gã đứng phía sau quát lớn lên:

"Các anh em lại đây cho tao, mau đánh chết tên nhóc mặt trắng này!"

Hạ Thiên Kỳ đang đứng lẫn trong đám người nhìn thấy mà mông lung, không biết cuối cùng Lãnh Nguyệt đã làm ra chuyện gì rồi nữa. Chọc giận đến mấy tên nhóc con bụi đời kia, nhưng mặc kệ là cái nguyên nhân gì đi nữa, thì hắn cũng sẽ không nhìn thấy Lãnh Nguyệt bị tổn hại mà chỉ đứng đó trơ mắt ra nhìn, cho nên lúc này lại thấy hắn bước lên phía trước vài bước, tiếp theo đó đưa một tay lên bóp chặt lấy cổ của một gã thanh niên, kéo theo tên nhóc đó đi ra khỏi đám người.

"Bọn bây mau cút đi hết cho tao!"

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Kỳ quét qua mấy gã thiếu niên kia liếc mắt một cái, cũng không nhiều lắm, tính thêm cả gã thanh niên hắn kéo đi trong tay này tổng cộng chỉ có sáu người.

"Buông tao ra... Chó chết..."

"Mày... Mẹ nó, mày là ai?"

Bị Hạ Thiên Kỳ nắm chặt cổ đẩy mạnh ra phía trước, gã thanh niên kia không ngừng giãy dụa mắng chửi Hạ Thiên Kỳ, lúc này cũng đủ đã khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nhàm chán đến cùng cực, trên mặt lộ ra một điệu cười tươi u ám.

"Cứ mắng nữa đi."

Chát!

"Tiếp tục đi!"

Chát!

"Không được dừng!"

Chát!

"..."

Hạ Thiên Kỳ tát vào miệng thêm mấy cái nữa. Gã thanh niên kia dĩ nhiên là không chịu nổi mà ngất đi, Hạ Thiên Kỳ ném gã thanh niên kia trên mặt đất giống như ném một con gà con, năm người còn lại trong đám đó sợ đến mức trắng bệch cả mặt, nghĩ muốn xông lên nhưng không dám.

Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ đánh gã thanh niên kia đến mức ngất đi, lúc này anh ta mới do dự một chút rồi nói:

"Bọn chúng chỉ là một đám trẻ con."

"Nói cho anh biết cái này Nguyệt Nguyệt, những tên nhóc này thì mẹ của bọn chúng còn không thể dạy dỗ lại bọn chúng, trong đầu giống như chỉ chứa toàn phân với rễ cây, cho nên mới luôn tự cho là mình đúng."

Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ cả cái gọi là trẻ con với không phải trẻ con, nếu như mấy gã thanh niên này có thể đi vào đến phố An Nhiên thì có thể thấy được bọn họ cũng là nhân viên của công ty, nhưng mà cứ nhìn bọn chúng cái đầu còn non nớt như vậy lại còn đi gây sự. Đã như vậy còn giả vờ làm ra cái dáng vẻ muốn uy hiếp người khác, hẳn đều là người mới vừa thông qua vị trí thử việc trong khoảng thời gian một tháng.

Người đến xem náo nhiệt cũng không ít, da mặt của Hạ Thiên Kỳ cũng đủ dày, cũng không buồn quản người ta có nói hắn lấy thế cậy lớn ức hiếp con nít hay không. Hắn cũng làm ra một bộ mặt lạnh lùng đối với năm gã thanh niên kia quát lớn:

"Mẹ bọn bây cút hết qua đây cho tao!"

Năm gã thanh niên còn lại đều do dự chùng chân mà không dám đi ngang qua, hai gã thanh niên trong số đó có lẽ là cảm thấy quá mất mặt nên cũng bất chấp đúng sai, dù biết không thể đánh thắng Hạ Thiên Kỳ, nhưng vẫn hét lớn lên hướng về phía Hạ Thiên Kỳ xông đến.

Thân thể Hạ Thiên Kỳ ngay cả chuyển động liên tục cũng chưa từng, chẳng qua là chỉ chậm rãi giơ tay lên. Sau đó hai tiếng tát tay "chát, chát" nối tiếp nhau vang lên đánh cho hai gã thanh niên kia choáng váng đầu óc.

"Đến đây!"

Hạ Thiên Kỳ lại cố tình hô lên một tiếng, ba gã thanh niên kia vẫn còn do dự trước mặt hắn, đến tận cuối cùng thì sắc mặt dần trở nên trắng bệch mà chầm chậm bước ngang qua.

"Nói đi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì."

Hạ Thiên Kỳ biết chắc chắn là không thể hỏi ra được bất cứ cái gì từ Lãnh Nguyệt, cho nên nếu hắn muốn biết được nguyên nhân của sự việc vừa rồi, thì cũng chỉ có thể hỏi mấy gã thanh niên này.

"Việc này không thể trách chúng tôi được... Là tên đó, đều là do tên nhóc mặt trắng đó, là do hắn trêu chọc quản lý của chúng tôi. Cho nên chúng tôi mới đến đây tìm hắn tính sổ."

"Nếu như mày còn nói vớ nói vẩn nữa, mày có tin là tao lôi lưỡi mày ra cắt không!"

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn gã thanh niên kia liếc một cái, gã thanh niên kia tức khắc cầu xin tha thứ nói:

"Sự thật là như vậy, chính là bởi vì hắn ta đùa giỡn quản lý của chúng tôi, cho nên người ấy mới bào chúng tôi quay trở lại vây đánh hắn."

"Người kia? Người kia là ai?"

"Tôi không biết, chỉ biết là người đó cũng là quản lý, là một người đàn ông rất gầy. Giống như một con khỉ."

"Con khỉ?" Trong đầu Hạ Thiên Kỳ nháy mắt hiện lên hình ảnh tên quản lý của Đệ nhất Minh Phủ kia, chỉ có điều nếu suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy rằng không có bất cứ lý do nào, đó chính là Lãnh Nguyệt làm sao có thể lại làm ra chuyện đùa giỡn người khác được.

"Tôi thấy mấy tên nhóc đầu tóc hỗn tạp bọn bây thật là không muốn sống nữa rồi, thật ra có phải là đã bày trò cho tao đứng ở chỗ này diễn một tiết mục ngắn với bọn bây, chọc cười người khác phải không?"

Hạ Thiên Kỳ nói xong lại vung tay tát một cái khiến một gã thanh niên nữa bất tỉnh, hai gã thanh niên kia thấy một màn xui xẻo đến như vậy đều bị hù dọa đến phát khóc, lập tức cuống quít nói:

"Chúng tôi thật sự là không lừa anh."

"Cho dù là anh ta có thật sự đùa giỡn quản lý của bọn bây, thì quản lý của bọn bây vì sao lại không trừng trị lại anh ta? Cứ xem như là quản lý của bọn bây không trừng trị anh ta, thì người sai bọn bây đến đây vây đánh kia chẳng lẽ là hung thần ác sát hay sao? Người nhiều như vậy không tìm, lại đi tìm đến một đám nhóc con tóc tai lẫn lộn như bọn bây?"

"Không không không, ông ta và rất nhiều người khác đều nói như vậy, chỉ có điều những người khác đều cảm thấy mấy người chúng tôi là lợi hại nhất, người cũng nhiều nhất, cho nên..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.