Chương trước
Chương sau
"Làm sao có thể? Người có cấp bậc giám đốc trở lên không đến đây tham gia họp hàng năm sao?"

Nghe Mộc Tử Hi nói các vị đại nhân vật của cấp bậc giám đốc đều có việc quan trọng cần phải giải quyết nên sẽ không đến đây để tham gia họp hàng năm, mấy người Hạ Thiên Kỳ nghe xong ít nhiều gì cũng có phần khó mà lý giải được.

Dù sao đi nữa thì nếu như đã gọi là Minh Phủ niên hội, như vậy bất kể là với Minh Phủ nào mà nói thì đều phải là việc lớn quan trọng nhất trong số các việc quan trọng, còn có thể có chuyện gì lớn hơn cả họp hàng năm đây?

Ngoài ra thì phía trên có khả năng có một boss thật sự, dưới có thanh tra tổng giám đốc, dù có thế nào đi nữa thì cũng không đến phiên các quản lý cấp cao quyết định hết đi.

"Việc này anh có hỏi tôi cũng vô dụng, bởi vì với một số sự tình của cấp trên thì tôi cũng mờ mịt một đoàn như vậy. Chỉ có điều có một điểm mọi người hẳn là phải nắm được, cái mà bọn họ gọi là Minh Phủ niên hội này cũng không phải tổ chức ra cho những nhân viên bình thường này như các người, mà là một lần hội nghị của các quản lý cùng với quản lý cấp cao.

Các người cũng chỉ là một người may mắn trúng số được tham dự vào họp hàng năm mà thôi."

Mộc Tử Hi thật ra cũng chỉ là một gã quản lý mới, với những bí ẩn của cấp trên trong công ty biết được không hơn một chút, về công việc cụ thể của cuộc họp hàng năm lần này, là do trước đó đã từng nghe Lương Nhược Vân cùng với mấy gã quản lý cấp cao nói ra một hai miệng vậy thôi.

Hạ Thiên Kỳ thấy Mộc Tử Hi không có cách nào hoàn toàn giải thích nghi ngờ cho mình thì cũng không tiếp tục đi đào bới hỏi đến cả gốc rễ thêm nữa, dù sao thì vấn đề về phương diện này chính là càng hỏi càng nhiều, nếu như đối phương đều có thể cho lời giải thích hoàn hảo, chỉ sợ là chỉ có thể giải đáp được một phần hai, như vậy ngược lại sẽ càng khiến cho bản thân càng thêm khó chịu hơn nữa.

Theo một số đông những quản lý cấp cao đi xuống khỏi đài, người dưới đài tức khắc lại đứng dậy reo hò điên cuồng, những nhân viên chưa từng gặp qua Lương Nhược Vân đều đang cảm thán khuôn mặt xinh đẹp cùng với vóc dáng của cô.

Đương nhiên, không riêng gì những nhân viên bình thường mới như vậy, đến ngay cả một số những quản lý của các Minh Phủ khác với Lương Nhược Vân cũng là tâm hồn rung động, liên tục trầm trồ khen ngợi.

Cho dù Hạ Thiên Kỳ có ngồi ở chỗ xa đến như vậy, khoảng cách với Ngô Địch còn cách rất nhiều bàn được bày ra, nhưng cũng có thể nghe được tiếng Ngô Địch trầm trồ khen ngợi gần như là mắc chứng cuồng loạn:

"Nữ thần, nữ thần, nữ thần... Nàng thật là xinh đẹp."

"Ngô Địch ta bằng lòng chờ đợi cả đời để được chăm sóc cho nàng..."

Hạ Thiên Kỳ nghe được mà gai ốc toàn thân dựng đứng lên, cũng may mà hắn với Ngô Địch không quá mức quen thuộc như vậy. Nếu không thì nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt ném đến tận nhà của bà ngoại ở đâu đó rồi.

"Lão đại này cũng thật là, lại có thể ở trước mặt nhiều người mà hô lớn lên như vậy, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cho anh ta."

Lưu Ngôn Mẫn nói ra tâm tình trong lòng Hạ Thiên Kỳ lúc này, hắn nói xong lại vội vàng bịt miệng mình lại, bởi vì đột nhiên nhớ ra vẫn một quản lý khác đang yên vị tại đây.

Mộc Tử Hi nhìn qua Lưu Ngôn Mẫn trên mặt sinh ra điệu cười xấu xa có phần gian tà, sau đó lại nghe hắn ta thấp giọng nói:

"Đừng nói đến các anh, đến tôi đây cũng cảm thấy mất mặt thay cho tên Ngô Địch ấy, chỉ có điều theo đuổi nữ thần thôi mà, chắc chắn là phải thông suốt được ra ngoài."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ rằng Lương Nhược Vân xinh đẹp về Mỹ thì sẽ thế nào, nhưng mà quả thật không phải là một đối tượng chính tốt nhất để theo đuổi.

Với những tiếng hô hoán gào thét chói tai ùn ùn kéo đến, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Lương Nhược Vân dần dần lộ ra vẻ tươi cười, ngược lại cũng không hề vì một số người có biểu hiện quá khích mà tức giận, chỉ trực tiếp cầm lấy micro nói:

"Tổ chức cuộc họp hằng năm, là mỗi lần các Minh Phủ tề tựu lại hòa thuận với nhau trong một bữa tiệc thịnh soạn. Cũng là một lần mở ra vũ đài khen thưởng những nhân viên xuất sắc nhất, đương nhiên, có phần thưởng thì cũng sẽ có luận phạt, hy vọng mọi người kế tiếp đều có thể có chuẩn bị trước."

"Khen thưởng? Nghiêm phạt?"

"Là có ý gì đây? Chẳng lẽ đến gần cửa ải cuối năm còn có thể khen thưởng dịp cuối năm hay sao?"

"Anh đang nghĩ đến cái gì đấy chứ, hiện tại chính là phát tiền cho anh thì anh sẽ cảm thấy tốt lành hay sao?"

"Nếu như không phát tiền, chẳng lẽ còn tặng thêm chút điểm vinh dự?"

"Anh hỏi tôi tôi cũng không biết, hay là nghe cô ấy nói như thế nào trước đi đã."

"..."

Sau khi Lương Nhược Vân nói xong, người phía dưới tức khắc lại bình luận sôi nổi hẳn lên. Ánh mắt của Lương Nhược Vân vừa quét một vòng phía dưới đài, vừa tiếp tục nói:

"Tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào thời gian các vị gia nhập vào công ty, cùng với tình huống khi tham gia hoàn thành nhiệm vụ với một số nhân viên khác để tiến hành bình chọn khen thưởng.

Chia ra làm khen thưởng tiến bộ nhanh nhất, khen thưởng nhân viên xuất sắc nhất, và một số mức trừng phạt.

Nhân viên nhận được phần thưởng sẽ nhận được một phần thưởng điểm vinh dự nhất định, còn như nhân viện nhận được trừng phạt, thì sẽ bị khấu trừ đi một số điểm vinh dự nhất định."

"Nghe thấy không. Thật sự là sẽ có khen thưởng bằng điểm vinh dự, cũng không biết là sẽ được bao nhiêu đây."

"Anh kích động làm cái rắm gì, không nghe thấy còn có trừng phạt nữa hay sao."

"Trừng phạt là như thế nào vậy, tôi mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành, tôi cũng không tin rằng trừng phạt lại vô duyên vô cớ đổ lên tôi."

"Lúc này có thể nói không chính xác được, dù sao đi nữa thì trước đó cũng không ai nói cho chúng ta biết rằng còn có loại thưởng và phạt như thế này."

Người phía dưới vừa mới bắt đầu thảo luận, Hạ Thiên Kỳ nghe thấy cũng thấy trong lòng mình cũng cảm thấy không thể giải thích được, nếu như là nói chỉ cần khen thưởng thôi thì hắn còn có thể lý giải được nguyên nhân, nhưng mà việc trừng phạt nghiêm khắc này là từ đâu mà đến đây chứ?

Dù sao thì những nhân viên nào từng có khả năng đi vào đến nơi này, đều là những người thành công hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi là chỉ cần giải quyết nhiệm vụ còn không được, thì cách cho điểm của công ty về mỗi lần nhiệm vụ cũng có yêu cầu riêng.

Nhưng mà với những lời nói dạng này, Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa lẽ ra nên có giải thích qua với bọn họ khi đang trong thời gian thông qua kỳ thử việc mới đúng, nhưng mà hiển nhiên là chưa từng. Bất quá nhìn thấy phản ứng của mấy Minh Phủ khác, giống như là cũng không biết có loại sự việc như thế này.

Lúc này Mộc Tử Hi nhìn qua Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái, lập tức đã đoán được sự nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ lúc này, hắn thở dài nói:

"Cậu cũng đừng phản ứng như thể hoàng thượng còn không vội mà thái giám đã nóng nảy không yên, rõ ràng người bị trừng phạt ở đây không phải cậu là được rồi."

Nghe Mộc Tử Hi nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn mở miệng ra đáp, lại nghe thanh âm của Lương Nhược Vân lần nữa vang lên:

"Trước khi bắt đầu bình chọn khen thưởng, tôi phải nói rõ ràng một chuyện ở đây, đó chính là vốn dĩ những lần bình chọn khen thưởng đều là do các quản lý, quản lý cấp cao cùng tham gia hoàn thành thực hiện, tuyệt đối không hề tồn tại bất cứ tình huống gì gọi là thiên vị không công bằng, cho nên mong là tất cả mọi người có thể mang tâm trạng của mình điều khiển ổn định lại trước khi bắt đầu."

Nói xong một câu có chứa hàm ý nhắc nhở, Lương Nhược Vân lại rút ra từ trong phong thư một tập giấy, tiếp theo nhìn lướt lên phía trên rồi thì thầm:

"Trong một năm này nhân viên Minh Phủ tiến bộ nhanh nhất gồm có Tề Linh Kiệt, Lô Thiểu Vân, Mộ Dung Yên Hà, Liễu Tú Tú, Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ. Chúc mừng bọn họ đạt được phần thưởng danh hiệu nhân viên Minh Phủ tiến bộ nhanh nhất trong một năm vừa qua, mỗi người sẽ nhận được phần thưởng là hai mươi điểm vinh dự, hy vọng bọn họ có thể tiếp tục nỗ lực, cũng như có đủ may mắn, để bắt đầu hướng đến chinh phục những mục tiêu cao hơn nữa."

Nghe thấy Lương Nhược Vân đọc đến tên của hắn cùng với Lãnh Nguyệt, hắn tức khắc có một loại cảm giác khó có thể tin được, trong tim cũng càng cảm thấy mãnh liệt không ngừng, căn bản là không hề nghĩ đến rằng bản thân mình lại chính là một trong những người đoạt được một giải thưởng này.

Đương nhiên, đối với hắn mà nói thì có danh hiệu hay không có đanh hiệu cũng không dùng được vào cái gì, nhưng mà hai mươi điểm vinh dự kia còn lại là quá mức vô giá, nếu như không có nhiệm vụ riêng chèo chống lại, thì hắn ít nhất cũng phải thi hành đến bốn lần nhiệm vụ, hơn nữa còn phải bảo đảm cho cả bốn lần nhiệm vụ đều là lần cho điểm cấp hoàn mỹ mới có thể đạt được hai mươi điểm vinh dự, cho nên đủ để thấy rằng cái phần thưởng này có bao nhiêu mê người.

Nhưng không biết là có phải ngăn cản bảo vệ với cá nhân hay không, mà vẫn có lo lắng về những phương diện khác, Lương Nhược Vân cũng không hề để cho những người nhận được phần thưởng lên sân khấu lộ mặt.

Đám người Triệu An Quốc và Vương Tang Du sau khi nghe được trong số người giành được khen thưởng có Hạ Thiên Kỳ, tức khắc trở nên vô cùng kích động giống như chính bọn họ đoạt được giải, còn như Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn cũng vì Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mà vui mừng, thậm chí Lưu Ngôn Mẫn còn không hề biểu hiện ra một chút ghen tị trẻ con nào, có thể thấy rõ ràng anh ta thật sự đang vì Hạ Thiên Kỳ bọn họ mà thấy vui mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.