Chương trước
Chương sau
Dịch: Yan Yan_nhóm dịch Fair play

Thấy Hạ Thiên Kỳ, Vương Tang Du không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói với một đám các hộ gia đình:

“Mời mọi người đi theo vị đồng nghiệp này của tôi lên lầu, những người ở các tầng khác sẽ sớm lên thôi.”

Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua, nhân số ở tầng này là 9 người, mà thang máy gánh nhiều nhất là 15, cho nên bọn họ chỉ có thể lên thẳng tới tầng 12.

Chỉ là sau khi đi ngang qua tầng 11, thang máy đột ngột dừng lại. Sau khi cửa mở, Hạ Thiên Kỳ phát hiện Nhiếp Phong và những người ở tầng 11 đang đứng bên ngoài.

“Chúng tôi sẽ đi lên trước, xin mọi người chờ một chút.”

Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Nhiếp Phong, Nhiếp Phong gật đầu, nói với mọi người đang đứng sau lưng:

“Mọi người thấy chứ, các hộ khác cũng đi lên, tôi tuyệt đối không hề gạt mọi người.”

Sau khi đưa người tầng 9 lên tầng 12, Hạ Thiên Kỳ không đi xuống, mà đứng ở đây chờ, tránh trường hợp có người lẻn ra xuống lầu.

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt các người còn gọi chúng tôi tới?”

“Đúng vậy, vừa nãy cô gái kia còn bảo sẽ có xe cứu viện tới, nhưng lại không nói là lúc nào.”

“Mà cho dù có xe hay không cũng không nên chạy lên tầng 12 chứ, đáng ra phải ở luôn tầng 9 mới đúng.”

“Cũng phải, thật không biết mấy người này đang nghĩ gì nữa…”

Các hộ gia đình bắt đầu tranh luận ầm ĩ, Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, chỉ tựa lưng trên vách tường cạnh thang máy, phòng ngừa có người dùng thang trốn đi.

Chỉ một lát sau, Nhiếp Phong đã dẫn các gia đình sống ở tầng 11 lên, hành lang tầng 12 nhanh chóng trở nên chật chội.

“Bên này giao cho tôi, anh mau triệu tập người sống ở tầng 12 ra đi.”

Hạ Thiên Kỳ không để Nhiếp Phong trấn an mọi người mà tranh thủ thời gian kêu gã gọi người ra ngoài. Dù sao thời gian của họ cũng có hạn, nếu làm không tốt con quỷ kia đột ngột đánh tới thì mất công.

Khoảng chừng mười phút sau, trong lúc Vương Tang Du dẫn người ở tầng 19 lên thì bên kia, Nhiếp Phong cũng đã gọi người ở tầng 12 ra.

Các hộ gia đình ở bốn tầng đều tập trung ở tầng 12, nhân số tăng lên thành 40 người. Đối với việc Hạ Thiên Kỳ đột nhiên triệu tập thì mọi người đều rất bất mãn, đa số không muốn chờ mà muốn về nhà ngủ.

“Xin mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói hai câu đã.”

Hạ Thiên Kỳ bị họ nhao nhao không khỏi thấy phiền cao giọng hô to.

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, các hộ gia đình mới chịu an tĩnh một chút, cùng quay lại nhìn hắn, hiển nhiên muốn nghe xem hắn sẽ nói gì.

“Muộn như vậy mà còn đột nhiên triệu tập mọi người tới đây quả thật có lỗi, nhưng đây đều là ý của cấp trên. Bởi vì chút lý do mà bây giờ cả khu này đều bị bao vây.”

“Bị bao vây? Ý cậu là không phải thang máy bị trục trặc, mà là do các người nên mới không dùng được?”

“Bảo sao ta nói làm sao trên điện thoại di động một tí sóng cũng không có!”

“Được rồi, bây giờ chân tướng cũng đã rõ, nguyên nhân là đám người này làm chuyện tốt. Các người muốn phong tỏa bao vây gì đó thì tùy, chúng tôi chỉ là người dân bình thường không dám nói gì, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng cho chúng tôi biết chứ. Chẳng lẽ ngay cả quyền được biết cũng không có sao!”

“Mẹ nó, tối nay có chuyến bay mà tôi không đi được. Tổn thất của tôi mấy người tính thế nào??”

Hạ Thiên Kỳ vốn chỉ muốn bảo họ yên tĩnh một chút, ai dè kết quả lại ngược lại, hắn cảm thấy có chút “Họa hổ bất thành phản loại cẩu (*)”. Nhưng hắn không để cho mọi người cao giọng hơn hắn, bèn lớn tiếng hô:

(*) Vẽ hổ không thành con hổ, mà lại giống con chó. Làm việc hết sức mình nhưng không thành công. Thành ngữ thường dùng chỉ lấy 4 chữ đầu: hoạ hổ bất thành. Người dùng câu này, hoặc không tự khiêm tốn khi được giao việc, e không cáng đáng nỗi, hoặc để khuyên răn người nên tự lượng sức mình.

Trong truyện Lục Vân Tiên, dân chúng thấy người tráng sĩ đi đánh Phong Lai, đã khuyên can, bảo Vân Tiên cân nhắc kỹ:

“E khi hoạ hổ bất thành

Khi không mình lại chôn mình vào hang!”

“Tất cả mọi người đừng nói nữa! Bình tĩnh lại nghe tôi nói hết đi!”

Hạ Thiên Kỳ gào lên, các hộ gia đình đều cảm thấy lỗ tai ong ong. Mặc dù bất mãn cách làm của hắn, nhưng lúc này không ai tranh luận nữa.

Thấy mọi người đều im lặng, Hạ Thiên Kỳ tiếp tục lời vừa nãy hắn chưa nói hết:

“Bởi vì phía trên có nguyên nhân, nên có một số chuyện tôi không thể giải thích được, nhưng tôi cần mọi người biết, tầng này hiện tại rất nguy hiểm. Một lát nữa xe cứu thương tới, tất cả mọi người hãy nhảy từ cửa sổ đi ra.

Trong lúc này, bất kỳ ai cũng không được phép về phòng, kiên nhẫn chờ xe cứu thương tới.

Mọi người đã hiểu chưa?”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, các hộ gia đình đều rất kinh ngạc, một hồi lâu mới có người lớn tiếng hỏi:

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các người không nói rõ ràng cho chúng tôi biết, chúng tôi chờ chỗ này cũng không hiểu để làm gì?”

“Tôi sẽ để mọi người chờ ở đây, còn về nguyên nhân tôi đã nói rõ rồi!”

Hạ Thiên Kỳ không giải thích gì nữa, nếu quả thật có người không nghe hắn, hắn cũng không ngại uy hiếp đối phương.

Đương nhiên hắn không quan tâm mất đi một hai hộ, tuy nhiên nếu muốn rời khỏi thì nhất định phải dùng thang máy. Chẳng may con quỷ đột nhiên xuất hiện, mà thang máy lại đang dùng, coi như đường lui của họ mất luôn.

Cho nên để tránh tình huống này, bất luận thế nào Hạ Thiên Kỳ cũng không để họ đi.

Mọi người đều đã lên hết, vậy hắn phải càng phải đợi ở đây.

Lúc này không phải lúc để nhân từ, không đành lòng nhìn những người đó bị giết. Chỉ cần chút sai lầm thôi, chẳng những càng nhiều hộ gia đình bị giết mà mạng của bọn hắn cũng không còn.

Ai nấy đều thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ khó coi, căn bản không có chỗ cho họ thương lượng nên đều trầm mặc. Nhưng cũng có những người mặc kệ Hạ Thiên Kỳ, tức giận nói:

“Người của tổ chức ZF cái gì cũng không nói rõ ràng, chẳng lẽ họ nói gì ta cũng phải làm theo? Có còn luật pháp hay không!”

“Đúng vậy, hắn nói nguy hiểm, nhưng nguy hiểm chỗ nào? Chẳng qua chỉ là nói bậy nói bạ, hơn nữa thân phận mấy người này cũng rất đáng nghi, trước đó rõ ràng ta nhìn thấy một người đàn ông máu me đầy người bị bọn họ vứt ngay cửa thang máy.”

“Tôi cũng nhìn thấy, nói không chừng bọn họ căn bản không phải người của ZF, mà chính là khủng bố cũng nên!”

Các hộ càng nói càng kích động, nhưng dưới bầu không khí này người kích động cũng không ít. Thậm chí còn có số đông người không ngừng hỏi Hạ Thiên Kỳ, vì sao không thấy các hộ tầng trên mà chỉ có bọn họ ở đây.

Đối mặt với chất vấn của họ, trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất đuối lý, nhưng mặt vẫn không đổi sắc. Dù sao chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, năng lực kiên trì của hắn vẫn đủ dùng.

“Các người không thấy lời của mình rất buồn cười sao? Cái gì mà tổ chức khủng bố! Họ không bắt các ngươi chi cho phí thời gian. Còn vì sao không thấy người ở tầng trên xuống, đó là vì học đều tập trung ở tầng 15. Sau khi các người rời đi sẽ tới lượt bọn họ.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong cũng không để ý bọn họ nữa, ra hiệu cho Nhiếp Phong và Vương Tang Du, để bọn họ đứng canh ngoài thang máy phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Mà lúc này, không ai trong số họ phát giác được có một bóng người kinh khủng đang lặng yên đứng sau.

Không ai đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, và cả vận mệnh đang chờ đợi họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.