Đến căn phòng sát vách, Hạ Thiên Kỳ lại dùng chìa khóa vạn năng mở ra. Không khí trong phòng cũng tràn ngập mùi máu tanh khó tan đi.
Lần này bọn họ vừa vào một đoạn ngắn đã phát hiện một vũng máu trên hành lang.
Vũng máu kéo dài từ hành lang đến giường phòng ngủ, không rõ là nạn nhân bị giết trước rồi tự mình bò lên giường hay là sau khi chết bị quỷ tha đi.
Dưới chân giường, bọn họ lại tìm thấy mấy mảnh vụn quần áo lớn nhỏ.
Nhà này hẳn là chỉ có một người ở, vì vậy mà bọn họ không phát hiện thêm được gì.
Cùng lúc đó, dưới chân họ, sự chết chóc vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Cũng là căn hộ của một đôi tình nhân trẻ tuổi.
Hai người tái mặt nhìn nhau, ai nấy đều có chút kích động.
"Lý Trường Khánh, đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì. Nếu bây giờ anh không mua nhà mới đứng tên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh.
Dãy nhà trọ này đều do cha mẹ anh đứng tên, muốn lấy lại làm phòng cưới chỉ có anh mới có thể làm được!”
Bị cô nói thế, người đàn ông cuối cùng không nhịn được nóng lên, la lớn:
“Vương Nhã Chi, tôi hỏi cô một câu. Rốt cuộc cô cưới tôi là vì cái nhà này hay là vì yêu tôi!”
“Vì cái nhà hay vì anh ư?” Cô gái nghe xong cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
“Căn nhà tồi tàn như vậy mà anh dám nói tôi lấy anh vì cái nhà à? Anh không thấy xấu hổ sao?”
“Nếu không phải vì cái nhà vậy chuyện này có gì hay ho mà tranh giành, cho dù có mua hay không, căn nhà trọ này vẫn là do cha mẹ tôi đứng tên, trước sau gì cũng là của chúng ta…”
“Im đi! Ý tốt của anh tôi không muốn nghe!
Tôi nói cho anh biết Lý Trường Khánh, Vương Nhã Chi tôi không phải người nịnh bợ, cũng rất ghét những kẻ nịnh bợ, nhất là những người như cha mẹ anh. Kết hôn thuê phòng trọ cũng tốt, mua nhà mới cũng chẳng sao. Nhưng với điều kiện phải đứng tên chúng ta, chúng ta cùng trả nợ, mọi khổ cực mệt mỏi đều do hai ta chịu trách nhiệm.
Đó cũng cách thể hiện của nhà anh cho nhà tôi, nhà tôi sẽ không keo kiệt với đứa con gái độc nhất là tôi đâu, cho bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu.
Nhưng nếu đứng tên cha mẹ anh. Đến lúc trả nợ thì chuyện gì xảy ra? Nếu anh bất ngờ tí tớn đi theo con nào thì tôi làm sao đây?
Coi như tôi đồng ý chuyện này, nhưng anh định để người nhà tôi bàn tán sao đây?
Mẹ anh chẳng là cái thá gì trong chuyện này cả!”
“Vương Nhã Chi, cô dám mắng cha mẹ tôi!” Người đàn ông tức giận đẩy ngã cô gái.
“Anh dám đánh tôi? Lý Trường Khánh anh đúng tên gia trưởng. Được thôi, đừng sống chung với nhau nữa, tôi cũng không muốn kết hôn với người như anh!”
Cô gái khóc lóc đứng dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Người đàn ông trong lúc nóng giận cũng không thèm quan tâm, ngồi trên ghế hút thuốc.
Trong lúc đang dọn đồ cô muốn vào phòng vệ sinh lau nước mắt, nhưng mới vừa vào thì người đàn ông nghe được tiếng hét thảm.
Người đàn ông bị tiếng kêu thảm thiết của cô dọa giật mình, dù đang tức giận nhưng vẫn cau mày hỏi:
“Làm sao đấy?”
Không ai trả lời gã, hoặc nói chính xác.. Đáp lại gã là một chuỗi âm thanh cắn nuốt khiến người ta rùng mình.
“Vương… Vương Nhã Chi?
“Rôm rốp…. Rôm rốp…”
“Rột rột….”
Âm thanh nhai nuốt vẫn tiếp tục, người đàn ông càng nghe càng thấy sợ. Rốt cuộc không yên đứng dậy khỏi ghế, dúi điếu thuốc vào gạt tàn rồi bước vào phòng vệ sinh.
Thế nhưng vừa tới cửa đã thấy một bóng người cao to đưa lưng về phía mình, không biết là đang gặm cái gì.
Thấy trong phòng vệ sinh tự nhiên xuất hiện một gã đàn ông xa lạ, người đàn ông ban đầu ngạc nhiên sau đó tức giận mắng:
“Mày là ai! Sao mày vào đây được!”
“Rôm rốp rôm rốp…”
Bóng người cao lớn đưa lưng về phía gã, vẫn “hết sức chăm chú” gặm ăn, hoàn toàn không coi lời gã nói ra gì.
Người đàn ông thấy đối phương không để ý đến mình có chút nóng vội. Xác dao phay trong bếp vọt ra, cho đến lúc thân ảnh cao lớn kia rốt cuộc cũng chịu xoay đầu lại.
Sau đó vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Miệng của “nó” vẫn đang nhai nuốt, trong miệng đút một cánh tay nhuốm máu. Đó.. Đó là tay người. Không. Rõ ràng là tay bạn gái mình!!
Gã thấy rõ đầu người chết “nó” cầm trong tay, cái người trợn trắng mắt kia không phải bạn gái gã thì là ai!!!
Gã khó tin há hốc miệng, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra tiếng gì.
Gã không thể tin nổi. Tiếng nhai nuốt trước đó nghe được lại là tiếng bạn gái mình bị nhai nuốt.
“Rôm rốp rôm rốp”
“Nó” vẫn đang nhai nuốt, chỉ là khi nhìn lên trên trần, nụ cười càng trở nên dữ tợn.
“Hạ tiên sinh, chắc chắn không sai đâu. Những người bị giết kia nhất định đã sống lại! Nếu không làm sao ngay cả một thi thể cũng không thấy.
Nhiếp Phong bước ra từ một nhà khác, run rẩy nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Không có thi thể cũng không nhất định là dấu hiệu của “sống lại”, có lẽ là còn nguyên nhân khác.”
Suy đoán của Nhiếp Phong cũng không phải không có khả năng, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại nghĩ về một hướng khác.
“Còn nguyên nhân gì nữa, chẳng lẽ “nó” giết người xong lại giấu xác đi à?”
“Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này đúng chứ? Có rất nhiều suy đoán, ví dụ như thi thể bị “nó” lợi dụng huyễn cảnh (*) giấu đi, hoặc cũng có thể…. Những người này đều bị… Ăn sạch.”
(*) Huyễn cảnh: cảnh huyễn hoặc, cảnh không có thực.
“Ăn… ăn hết? Anh nói “nó” ăn hết những người này sao? Cái này…”
Nghe xong, Nhiếp Phong không khỏi khiếp sợ, hiển nhiên trong lòng rất khó tiếp nhận suy đoán này của Hạ Thiên Kỳ.
“Cái này cũng không phải là không có khả năng, tất cả các dấu vết đều chỉ rõ điểm này.”
Vương Tang Du cũng cảm thấy khả năng những người này bị quỷ ăn sạch là rất lớn, cho nên giải thích với Nhiếp Phong:
“Những mảnh vụn quần áo kia là bằng chứng, rõ ràng là do cắn xé mà thành. Chúng ta cũng thấy rõ bên cạnh vết máu có chút thịt vụn, thậm chí là những mảnh xương nhỏ. Cái này không phải rõ ràng quá rồi sao?
Về phần “hồi sinh” gì gì đó mà anh nói, coi như là có khả năng này đi. Nhưng những người kia lúc “hồi sinh” xong thì đi đâu? Tầng 13 à?
Vậy sao bên trong tầng 14 lại không có?”
Nhiếp Phong nghe xong không nói gì, Hạ Thiên Kỳ thì nhắc nhở ba người:
“Thời gian có hạn, có gì để sau hẵng nói, bây giờ chỉ còn một nhà cuối cùng phải điều tra, bây giờ chúng ta đi.”
Ngay lúc đám người Hạ Thiên Kỳ tiến vào ngôi nhà cuối cùng của tầng 15, thì dưới chân bọn hắn, con quỷ kia đã nhét cái đầu của gã đàn ông trên mặt đầy vẻ khó tin kia vào miệng.
Miệng “nó” tựa như một cái đầu rắn, nháy mắt mở rộng nuốt trọn cái đầu người kia vào.
Ăn xong, dường như “nó” cảm nhận được điều gì đó, đột ngột ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm trên trần nhà.
Không, nói chính xác là nhìn chằm chằm lên tầng lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]