Chương trước
Chương sau
Dịch: KimoHanie_Nhóm dịch Colorful

"Ừm, đó là cảm nghĩ của tôi." Nhiếp Phong gật nhẹ đầu chắc chắn.

Hạ Thiên Kỳ không tỏ thái độ gì mà nhìn về phía Vương Tang Du hỏi:

"Cô thì sao?"

"Kỳ thật Nhiếp Phong nói rất có lý, chỉ là tôi cảm thấy trừ cái đó ra, chúng ta còn phải xác định một việc nữa.

Chính là chúng ta có nên nói sự thật cho các chủ hộ trong tòa nhà này biết rằng có một con quỷ đang muốn giết họ không."

Vương Tang Du nói đến đây thì Hạ Thiên Kỳ lập tức xen vào nói một câu:

"Cô đang phân vân không biết nên cho các chủ hộ tập trung lại một chỗ hay là mỗi người một nơi đúng không?"

"Ừm, cái tôi muốn nói chính là ý này."

So với Nhiếp Phong và Vương Tang Du thì Hà Vũ Ảnh rõ ràng chậm tiêu hơn một chút, nghe xong có chút không hiểu:

"Cái này có gì phải phân vân, đương nhiên tập trung lại một chỗ sẽ tốt hơn. Cả tòa nhà gộp lại cũng nhiều hơn mấy chục người. Nếu tập trung lại thì Quỷ Vật chắc cũng không dám ra tay đâu.

Chúng ta cùng đợi cùng một chỗ, như vậy cũng an toàn hơn."

"Không đúng." Vương Tang Du lắc đầu.

"Sao lại không đúng? Chẳng lẽ cô cho rằng mọi người tách ra sẽ tốt hơn sao? Đến cuối cùng sẽ bị Quỷ Vật giết chết thần không biết quỷ không hay!"

"Cái cô nói cũng có cái lý riêng của nó nhưng rốt cuộc là tập trung hay tách ra, thật ra cần phải xét một vài vấn đề nữa.

Nếu như thực lực của quỷ vật chẳng ra sao thì việc tập trung các chủ hộ lại cùng một chỗ tất nhiên là tốt. Dạng này là kiểu đợi Quỷ vật đến công kích các hộ, chúng ta có thể diệt trừ nó luôn. Có thể nói đó là cách đơn giản nhất.

Nhưng cô có nghĩ tới không, nếu như thực lực của quỷ rất mạnh, là một Lệ Quỷ thích giết người. Vậy tụ họp các hộ lại, chẳng phải sẽ bị Lệ Quỷ giết sạch trong nháy mắt sao. Mà chúng ta cũng bị liên lụy và không cách nào đào thoát được."

"Nhưng hiện tại cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Quỷ Vật kia rất lợi hại." Hà Vũ Ảnh không cam tâm việc ý kiến của mình bị Vương Tang Du bác bỏ.

"Trước mắt chúng ta không có cách nào xác định nhưng lại không khó để tìm được một phương thức ổn thỏa nhất.

Phải biết là chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì với các hộ gia đình. Nói cách khác, xem như quỷ vật đều giết hết các chủ hộ. Chỉ cần chúng ta có thể sống sót mà thoát ra thì chẳng phải cũng tương đương với việc đã giải quyết xong nhiệm vụ lần này rồi sao.

Cho nên các hộ sống hay chết và việc sống chết của chúng ta cũng không can hệ gì với nhau.

Giờ ta đặt giả thuyết là thực lực của quỷ vật rất mạnh, nếu như chúng ta không tập trung các hộ lại. Mỗi hộ sẽ đợi trong nhà và đều có khả năng bị quỷ vật tìm tới nhưng cũng giảm đi xác suất quỷ vật tìm thẳng tới chúng ta.

Đồng thời quỷ vật muốn giết người cũng cần có thời gian nhất định, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này thử tìm cách để giải quyết nhiệm vụ này.

Nhưng nếu như tập trung các hộ lại thì quỷ vật sẽ có thể tìm tới chúng ta rồi một hơi giết sạch hết mọi người.

Ngược lại, nếu thực lực của quỷ vật không mạnh. Như vậy hệ số nguy hiểm của chúng ta sẽ giảm. Muốn tìm được biện pháp giải quyết nhiệm vụ sẽ càng dễ dàng hơn.

Cho nên bất kể như thế nào, để ý tới những hộ gia đình kia, đảm bảo so với việc nói ra chân tướng sự việc và tập trung bọn họ để bảo vệ sẽ tốt hơn nhiều."

Nói đến đây. Vương Tang Du nhìn thoáng qua Hà Vũ Ảnh rồi nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ nói:

"Tôi nói xong rồi, đó chính là suy nghĩ của tôi."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong lại liếc mắt nhìn ba người Hà Vũ Ảnh hỏi:

"Mọi người còn ý kiến gì không?"

Ba người cùng nhau lắc lắc đầu.

"Vậy thì tốt, tới tôi nói ra suy nghĩ của mình."

Hạ Thiên Kỳ nói là một chút suy nghĩ của mình nhưng trên thực tế là hắn đang tỏ thái độ, đề nghị bọn người của Nhiếp Phong đề ra một phương án để thực hiện.

Bởi vì nhiệm vụ này có thời hạn, nghĩ tới những gì mà bọn người Vương Tang Du nói nên hắn mới tỏ thái độ nói:

"Tuy không đành lòng để cho những hộ kia bị giết nhưng hiện tại ngay cả chúng ta đều khó đảm bảo cho mạng sống của mình nên không thể để ý tới bọn họ được. Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết thực lực của quỷ vật nên cũng chỉ có thể ôm dự tính xấu nhất xem nó ngang bằng với Lệ Quỷ mà chúng ta không cách nào đối kháng lại.

Dù sao trải qua các lần nhiệm vụ, cũng chỉ có một lần là giải quyết tốt đẹp. Những lần khác, tối đa cũng chỉ lấy được điểm ưu tú.

Cả tòa nhà đầu đã bị phong tỏa, có lẽ là quỷ mị tạo ra ảo cảnh nhưng cũng không thể loại trừ đây là năng lực của Lệ quỷ cực mạnh. Không cần tôi nói thì mọi người cũng đều biết, làm việc gì cũng phải dự đến trường hợp xấu nhất chứ không phải chỉ coi kết quả tốt là duy nhất, trông cậy vào vận may sẽ trợ giúp cho mình.

Cho nên chúng ta tạm thời đừng nói chân tướng sự việc cho các chủ hộ biết. Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Trước mắt phải xác định có chủ hộ nào chết hay không, phân tích phương thức giết người của quỷ vật rồi thử tìm cách giải quyết nhiệm vụ này."

Không nghi ngờ nữa, Hạ Thiên Kỳ đã lựa chọn đề nghị của Nhiếp Phong, về những gì Vương Tang Du đã nói chỉ là đang nhắc nhở bọn họ cân nhắc đến kết quả xấu nhất, tuyệt đối không thể tập trung các hộ lại.

Hà Vũ Ảnh nghe xong cũng không có ý kiến gì, dù sao ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng nói vậy. Vậy thì cái mà Nhiếp Phong và Vương Tang Du nói chắc là đúng rồi.

Thấy ba người họ không có ý kiến gì, Hạ Thiên Kỳ thừa dịp vẫn còn sớm làm cho nhanh kẻo muộn, xác nhận rốt cuộc là có bao nhiêu hộ gia đình bị giết và bọn họ chết như thế nào.

"Trước hết lấy tầng một này làm điểm xuất phát rồi gõ cửa từng nhà mà xem xét. Rồi tuần tự lên các tầng ở trên."

"Còn Ngô Đại Cương thì sao?"

Hà Vũ Ảnh chỉ vào Ngô Đại Cương vẫn đang bất tỉnh ở cửa thang máy.

"Tạm thời đưa hắn đến tầng 10 đi."

Hạ Thiên Kỳ do dự một chút rồi nói.

Sau đó, bọn người của Nhiếp Phong đưa Ngô Đại Cương vào thang máy rồi bỏ hắn ở trước cửa thang máy của tầng 10.

Đợi ba người về thì Hạ Thiên Kỳ bắt đầu phân nhiệm vụ đi gõ cửa từng nhà ở tầng 1.

Cùng lúc đó, trong căn hộ có một gia đình.

Một đôi vợ chồng ngồi mỗi người ở một đầu ghế sa lon xem tiết mục văn nghệ trên tivi một cách nhàm chán.

"Chồng à! Em đói."

Cô gái ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ quả quýt treo trên đầu tivi có chút hờn dỗi kêu lên. Tuy nhiên người đàn ông kia làm như không nghe thấy, không hề chớp mắt và vẫn nhìn chằm chằm vào tivi.

"Chồng à, em đói!"

Thấy chồng mình không để ý mình, cô gái đi thẳng qua chỗ hắn, níu tay hắn rồi hét lớn vào tai hắn.

Hắn bị chấn động đến mức bất mãn trả lời:

"Ài, anh cũng muốn làm cho em ăn lắm chứ nhưng giờ không thể ra ngoài được, chắc chắn là không có cách nào mua thức ăn rồi."

"Trong nhà có cái gì thì anh cứ làm cái đó là được, không cần anh phải đi mua thức ăn chi. Em thấy từ sau khi kết hôn xong anh càng ngày càng lười rồi đấy!"

"Bộ em không lười sao? Còn không biết xấu hổ mà nói anh, ngay cả gói mì ăn liền cũng không nấu được. Ngày nào cũng kêu anh làm."

Hắn phàn nàn.

"Triệu Ba! Anh có còn là đàn ông hay không, để anh nấu cơm thì anh lại không ngừng phàn nàn. Lúc em mới quen anh sao không chê là em ngay cả mì ăn liền cũng không biết nấu đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.