“Từ Hiến Chấn, 28 tuổi, người Thành Phượng, huyện Nam Dương, chưa lập gia đình, đang ở số 56 khu Lịch Thành. Mười lăm ngày trước đã xin từ chức.
Hạ Thiên Kỳ nghe Triệu Tĩnh Thù đọc tin tức thân phận người khả nghi trên điện thoại di động, trong lòng ngẫm nghĩ lại.
Lúc này, Triệu Tĩnh Thù ở bên cạnh nói:
“Đại đội công an đã cho người điều tra, gọi điện cho Từ Hiến Chấn, nhưng gọi từ đầu đến cuối đều là trạng thái không người nghe.”
“Cô bảo bọn họ đi điều tra sao?”
“Ừm. Tôi để bọn họ phái người đến số 56 khu Lịch Thành, từ lúc chú ý đến kẻ khả nghi này.”
Nghe được Triệu Tĩnh Thù đã chuẩn bị tốt như vậy, Hạ Thiên Kì nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đó, mặc kệ cái tên khả nghi kia có ở trong nhà hay không, tôi cũng đều muốn nhìn xem nhà hắn như nào.”
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ lái xe cùng Triệu Tĩnh Thù đến chỗ Từ Hiến Chấn. Số 56 Lịch Thành là một khu nhà cũ ở thành phố Tuyên, các căn nhà ở bên trong đều được xây dựng theo cấu trúc cổ lỗ, đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy được các đường dây điện lộ ra.
Nơi này cũng không thuộc tiểu khu, không có tài sản gì, đến nỗi Từ Hiến Chấn chỉ ở một căn trong khu nhà chỉ có bốn tầng.
Khi đi tới dưới lầu chỗ ở của Từ Hiến Chấn, Hạ Thiên Kỳ để Triệu Tĩnh Thù tìm người dẫn đầu phụ trách thăm dò khu nhà để hỏi han một chút tình hình.
“Các anh đến nơi này từ lúc nào?”
“Mới được 2 giờ.”
“Có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Không có, không thấy người khả nghi đi ra.”
“Các anh có lên điều tra không?’’
“Không có. Vẫn luôn chờ anh tới.”
Giải thích đại khái một chút, Hạ Thiên Kỳ đã nắm bắt được tình hình, sau đó hắn muốn cảnh sát này đưa hắn hai bô đàm, cũng nhắc nhở bọn họ một khi có phát hiện gì, phải ngay lập tức dùng bộ đàm nhắc nhở bọn họ.
Căn dặn xong cảnh sát canh giữ ở gần đó, Hạ Thiên Kỳ dẫn Triệu Tĩnh Thù đi vào căn nhà dân cư lâu năm của Từ Hiến Chấn.
Từ Hiến Chấn ở tại lầu 3, bởi vì cầu thang lên lầu cũng không dốc lắm cho nên Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi lên rất nhanh.
“Là gian ở giữa kia phải không?”
“Ừm. Là gian đó.”
Đợi Triệu Tĩnh Thù xác định phòng ở của Từ Hiến Chấn, Hạ Thiên Kỳ liền trực tiếp gõ cửa phòng.
“Thùng…Thùng…”
“Có ai ở nhà không?”
Hạ Thiên Kỳ gõ liên tiếp một hồi lâu, nhưng trong phòng không có nửa chút đáp lại. Hạ Thiên Kỳ cũng lười gõ lại đi xuống dưới. Dự định dùng bộ đàm gọi lên một nhân viên cảnh sát mở khóa kỹ thuật, nhưng mà chính hắn cũng không ngờ tới, hắn vừa cầm máy bộ đàm, Triệu Tĩnh Thù đã mở được cửa phòng ra:
“Được rồi, đừng để cho người khác đi lên, vấn đề đơn giản như vậy sao có thể làm khó được tôi.”
“Cô còn có thể mở khóa?” Hạ Thiên Kỳ phát hiện lúc trước hắn thật không nhìn ra bản lĩnh này của Triệu Tĩnh Thù.
“Khoa học kỹ thuật là nòng cốt của điều tra, anh cho rằng tôi ăn cơm khô à?” Triệu Tĩnh Thù trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, hiển nhiên là thấy mình lúc trước bị xem thường.
Hạ Thiên Kỳ cười ha hả rồi nhanh chóng mở cửa ra cùng Triệu Tĩnh Thù vào bên trong.
Kết quả vừa mới bước vào, Hạ Thiên Kỳ suýt nữa bị mùi hôi thối trong phòng khiến buồn nôn, bởi vì phòng này có diện tích rất nhỏ, cho nên ngay lập tức hắn và Triệu Tĩnh Thù đã nhìn thấy một xác chết nằm nhoài trước ti vi.
Giống ba tử thi trước đó, tử thi này cũng không có da, toàn thân máu đều biến thành màu đen, đã có chút mục nát, xem ra đã chết ít nhất cũng 10 ngày.
Nhìn xác chết buồn nôn trước mắt này, sắc mặt Hạ Thiên Kỳ cũng có chút khó coi. Nếu xác chết này thật sự là người khả nghi bọn họ đang tìm – Từ Hiến Chấn, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, đầu manh mối cuối cùng cũng đã bị gãy mất.
Hiển nhiên Triệu Tĩnh Thù cũng biết rõ điều này, cô đi một vòng quan sát quanh phòng, trở lại bên cạnh Hạ Thiên Kỳ nói:
“Cho đến nay, không có bất kỳ tên một người nào tử vong trong vòng mười ngày trước kia, điều này nói rõ, nếu như xác chết này là Từ Hiến Chấn, vậy Từ Hiến Chấn xuất hiện ở cư xá người bị hại hẳn là quỷ độn da người. Hoặc là nói, từ điểm này cũng có thể gián tiếp chứng minh cái suy đoán kia của anh, có lẽ những tấm da người bị lột ra này giống như là quần áo của quỷ vật.”
“Trước hết mang xác về xét nghiệm đi, tôi vừa mới đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tôi đến chỗ Lãnh Nguyệt nhờ giúp đỡ một chút.”
“Thời gian thi thể tử vong có liên quan đến một việc.”
Nói đến chỗ này, khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ trở nên nghiêm trọng hỏi Triệu Tĩnh Thù:
“Cô đã đem 3 tấm da người chết giao cho ai?”
“Một đồng sự chuyên khoa xét nghiệm.”
“Hiện tại 3 tấm da người chết đang ở đâu?”
“Không rõ lắm, có lẽ ở phòng xét nghiệm, cũng có thể ở nhà hắn.”
Trả lời xong vấn đề củ Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù không hiểu nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ:
“ Tại sao anh lại hỏi về cái này? Chẳng lẽ anh nghi ngờ tên đồng sự kia?”
“Không, tôi cảm thấy hắn có thể gặp nguy hiểm.”
“Hắn sẽ gặp nguy hiểm?”
“Ừm. Cô ngẫm lại mà xem, nếu như quỷ vật thật sự lột bỏ da từ trên thân thể người bị hại làm “quần áo”, như vậy những tấm da này đối với nó chính là một vật hữu dụng không thể vứt bỏ, mà đối với người khác lại là rác rưởi. Đây là vì cái gì, quỷ vật kia giết người xong còn muốn mang da của người bị hại đi là có nguyên nhân.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói kiểu này, lập tức Triệu Tĩnh Thù có chút luống cuống, bận bịu thúc giục nói:
“Tôi lập tức gọi điện thoại cho hắn, chúng ta mau đi tìm hắn.”
Vừa nói, Triệu Tĩnh Thù vừa rút điện thoại di động ra bấm số gọi cho đồng sự mà trước đó cô đã nhờ xét nghiệm 3 tấm da người chết kia, nhưng Triệu Tĩnh Thù có chút yên tâm bởi vì người kia rất nhanh đã nhận điện thoại:
“Sao lại im lặng như vậy?”
“Hai ngày nay anh không sao chứ?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì được, ngược lại cô cố ý gọi điện cho tôi, có phải còn có chuyện gì muốn giao cho tôi? Chẳng lẽ lại phát hiện ra da người bị hại?”
“Tạm thời không có, như vậy đi, bây giờ tôi qua tìm anh, bây giờ anh đang ở nhà hay ở chỗ nào?”
“Tôi ở trong nhà.”
“Mấy tấm da người kia bị anh để chỗ nào rồi?”
“Cũng ở trong nhà của tôi…”
Để nhân viên cảnh sát dưới lầu xử lý thi thể, Hạ Thiên Kỳ dưới sự chỉ huy của Triệu Tĩnh Thù, lái xe cùng cô đến nhà đồng sự kia.
Ngồi thang máy đi lên, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù rất nhanh đã tới trước cửa nhà đồng sự kia. Hạ Thiên Kỳ và hắn là người không quen biết, nên người gõ cửa phía trước chính là Triệu Tĩnh Thù.
“Thình, thình, thình….”
Triệu Tĩnh Thù gõ mấy lần, cửa phòng liền bị đẩy ra từ bên trong, lập tức hiện ra cái mặt người đồng sự đang cười híp mắt.
“Cô làm sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi, còn vô cùng lo lắng tới đây nữa.”
Nói đến đây, đồng sự của Triệu Tĩnh Thù mới nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ ở phía sau nên không hề nói thêm gì nữa.
Đi theo Triệu Tĩnh Thù tiến vào, Hạ Thiên Kỳ phát hiện đồng sự của Triệu Tĩnh Thù cũng thật có điều kiện, diện tích căn phòng này ít nhất cũng phải 130 m², sửa sang lại có thể nói là cực kỳ sa hoa.
“Làm pháp y có tiền đồ như vậy sao?”
Hạ Thiên Kỳ sau khi đi vào đùa giỡn nói ra một câu.
“Phòng này là của cha hắn, nhà hắn rất giàu.”
Nghe xong, Triệu Tĩnh Thù nhỏ giọng nói với Hạ Thiên Kỳ một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]