Chương trước
Chương sau
"Kim Hải, mày làm sao lại thành bộ dạng như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Nhìn Tào Kim Hải chạy tới, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được, hỏi.

"Hài, đừng nói nữa." Tào Kim Hải lắc đầu thở dài, cẩn thận dò xét Hạ Thiên Kỳ đang đứng đối diện mình một lúc lâu, mới nói thêm:

"Là cha mẹ tao."

"Hử? Chuyện gì mà cha mẹ mày, mày mau nói cho rõ ràng đi."

"Cha mẹ tao có vấn đề." Tào Kim Hải do dự suy nghĩ một chút, rồi nói.

Thấy Tào Kim Hải cứng đờ lại, run lên bần bật, Hạ Thiên Kỳ đưa tay phất ngang trước mặt hắn, sau đó chỉ về phía chiếc xe của mình đang đỗ ven đường, nói:

"Trước tiên lên xe tao đã, lên xe rồi chúng ta nói tiếp. Tuy nhiên tao nói trước, tao cũng đã đến đây rồi, mày gặp phải chuyện gì phải nói thật, mày biết là tao ghét nhất loại người úp úp mở mở, nói một nửa mà."

Theo Hạ Thiên Kỳ trở vào xe, mặc dù Tào Kim Hải rất tò mò, không biết gần đây hắn làm việc gì, đến mức có thể dễ dàng ra vào đồn công an, lại có thể lái xe xịn, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại chỉ chăm chăm vào chuyện của cậu ta, vậy nên cũng không hỏi nhiều.

Đưa cho Tào Kim Hải một điếu thuốc, cũng tự châm cho mình một điếu, Hạ Thiên Kỳ chóng tay lên cửa sổ bên ghế lái phụ, đối diện với Tào Kim Hải, hỏi:

"Được rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì nói đi."

"Ừm, kỳ thật cũng không có gì không thể nói, nhưng trước khi tao nói, có một yêu cầu, mày đáp ứng tao mới nói."

"Rốt cục thì mày có nói hay không, không nói thì cút xuống xe nhanh đi, ngay cả cơm tao cũng chưa ăn, ngươi gọi một cái là vội vàng đến đây, không phải để xem mày trêu đùa tao đâu!"

Hạ Thiên Kỳ có chút bực bội, bởi vì giống như hắn nói vậy, hắn vội vàng lái xe đến đây, kết quả Tào Kim Hải lại tỏ ra bí mật với hắn.

Tào Kim Hải biết rõ tính tình của Hạ Thiên Kỳ, hắn là một người có thể đánh cả cấp trên, lúc trước bọn hắn cùng ở ký túc xá, sở dĩ có thể không thèm để mắt đến hội học sinh cũng bởi vì có tên hung thần Hạ Thiên Kỳ này, vậy nên mới không có ai dám động vào.

"Mày đúng là Hạ Thiên Kỳ rồi!"

Lúc này, đột nhiên Tào Kim Hải lại nói một câu như vậy, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, tuy nhiên, hắn cũng chưa kịp mở miệng, cậu ta đã tự mình nói ra:

"Lần này trở về, tao cảm thấy cha mẹ tao không giống với lúc trước.

Ví dụ như, trong quá khứ, mỗi lần tao về nhà, cha mẹ tao đều rất vui mừng, nhất là mẹ tao, cứ liên tục hỏi tao muốn ăn cái gì. Nhưng lần này về, bọn họ lại rất lãnh đạm, thậm chí cũng không hỏi tao xem vì sao lại trở về."

"Chỉ vì chuyện này thôi? Mày đã cảm thấy cha mẹ mày có vấn đề?"

"Không không không, tất nhiên không phải chỉ vậy. Mày tiếp tục nghe tao nói."

Tào Kim Hải vứt tàn thuốc ra ngoài cửa xe, sau đó mấp máy đôi môi trắng bệch, nói tiếp:

"Mặc dù thái độ cha mẹ đối với ta so với lúc trước lạnh nhạt hơn, nhưng tao cũng không quá để bụng, dù sao lúc đó, tâm trạng tao cũng đang bị một số chuyện ảnh hưởng.

Tao biết rõ, lần này về nhà chính là muốn chữa vết thương, chỉ mong muốn sớm thoát khỏi cái bóng của chuyện kia.

Nhưng kỳ quái nhất là... Tao lại quên mất chuyện đó là chuyện gì?

Mày hiểu được ý tao không? Tao quên nguyên nhân làm tao phải về nhà, tao chỉ biết đã có một chuyện rất đáng sợ đã phát sinh, tao bị dọa, nhưng cụ thể là bị chuyện gì dọa thì tao hoàn toàn không thể nhớ.

Tao gọi điện thoại cho Xương Dã, hỏi hắn gần đây có chuyện gì xảy ra không, nhưng hắn nói không.

Tao lại gọi cho Thư Thành, cũng hỏi hắn gần đây có phát sinh chuyện gì không tốt không, nhưng hắn vẫn thế, trả lời không.

Nhưng cảm giác đó tao không thể quên..."

"Trước tiên mày chờ chút đã!"

Nghe tào Kim Hải nói đến đoạn này, lông tơ trên khắp cơ thể Hạ Thiên Kỳ đều dựng đứng lên, lòng đầy hoài nghi nhìn Tào Kim Hải:

"Kim Hải, mày không sao chứ? Là mày đang đùa tao hay nói thật vậy?"

"Mày đang nói cái gì đó, mày thấy bộ dạng tao giống đùa lắm sao, thật sự là tao đã quên mất chuyện kia."

Tào Kim Hải lộ ra khuôn mặt không hiểu rõ chuyện gì, Hạ Thiên Kỳ nhìn cậu ta, không thể hiểu được, nhưng lại không giống như đang nói láo, hay nói một cách khác, nếu Tào Kim Hải gọi hắn từ xa chạy đến đây chỉ để trêu đùa, thì nhất định là cậu ta phải chịu chết rồi.

"Mày gọi điện cho Thư Thành, với cả Xương Dã lúc nào vậy?"

Hạ Thiên Kỳ đã "ngửi" được mùi vị cổ quái.

"Đêm qua, bởi vì tao cảm thấy rất lạ, vậy nên mới nghĩ, trước mắt giải quyết vấn đề của mình đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện với cha mẹ."

"Đêm qua?"

Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ bất giác kêu lên:

"Mày khẳng định là có người bắt máy."

"Đúng vậy, mày sao thế, sao lại tỏ ra giống như gặp quỷ vậy, bọn hắn thế nào chứ?"

Tào Kim Hải vẫn là cái vẻ mặt không biết gì đó, Hạ Thiên Kỳ nhìn cậu ta mà lưng lạnh toát, hơn nửa ngày mới thở dài một hơi, miễng cưỡng khôi phục lại dòng suy nghĩ của mình, do dự một chút, rồi nói:

"Bọn hắn... Chết cả rồi."

"Mày... Mày nói cái gì? Thư Thành và Xương Dã đều đã chết? Chuyện này... Chuyện này..."

Nghe xong, Tào Kim Hải lập tức kinh ngạc, há to miệng, yết hầu giống như bị chẹt bởi xương cá, khó mà thốt ra âm thanh.

Hai tay Hạ Thiên Kỳ mềm nhũn, chuyện Tào Kim Hải nói quả thật có kinh khủng, chẳng những cậu ta nói Dương Thư Thành và Lý Xương Dã đều sống lại, mày biểu hiện của cậu ta còn có chút kỳ lạ.

Chuyện lớn như vậy, mà cậu ta lại hoàn toàn quên mất.

"Theo như mày nói, vậy thì tiếp tục kể những chuyện xảy ra sau đó đi."

Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Tào Kim Hải, tạm thời gác lại chuyện này, muốn nghe chuyện khác.

Có lẽ Tào Kim Hải đã bị Hạ Thiên Kỳ hù dọa, có chút đờ đẫn, gật nhẹ đầu, nói:

"Kỳ thật sau khi tao trở về, có hai chuyện kỳ quái xảy ra.

Thứ nhất là tạo hoàn toàn quên mấy lý do tạo về nhà.

Hai là cha mẹ tao, chẳng những thái độ của bọn họ đối với tao rất khác, mà càng lúc bọn họ càng làm ra những hành động rất kỳ quái, không đúng, chính xác phải là hành động rất kinh khủng.

Khi tao phát hiện mình đã quên mất tại sao lại về nhà, tao đã nghĩ đến rất nhiều, nhưng cũng không thể nào nhớ lại được, tao cũng mất đi suy nghĩ đó, mày cũng biết tao mà, một người không có tính kiên nhẫn, cũng không quá mức hiếu kỳ.

Nên nghĩ, dù sao cũng đã về, vậy thì nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, hết hai ngày sẽ về trường tìm hiểu mọi chuyện.

Nhưng trong buổi tối đầu tiên tao về nhà, lại phát sinh một chuyện làm tao rất sợ hãi.

Có lẽ vì hôm đó bị đả kích, lại thêm ngồi xe đến buổi trưa, vậy nên vẫn chưa đến 8 giờ, mí mắt tao đã mở không nổi, vậy nên ăn một chút cơm, sau đó mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ, ngã người xuống giường.

Cũng không biết tao ngủ bao lâu, tóm lại là bị một loạt âm thanh tiếng giày cao gót làm cho tỉnh dậy.

Bởi vì nhà tao có lát sàn, vậy nên tiếng giày cao gót vang lên rất đặc biệt, mà không đúng, còn có tiếng giày da giẫm lên nữa.

Tao mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng thân thể lại cứng đờ, thử giật mạnh vài cái, nhưng cảm giác như có người đang đè chân tay tao lại vậy.

Mặc dù ý thức đã khôi phục lại một chút, nhưng tao có cảm giác mình vẫn đang ở trong mộng, cảm giác đó giống như nửa tỉnh nửa mơ, mở mắt to ra chỉ thấy rất mơ hồ.

Tuy nhiên, thính giác lại không hề bị ảnh hưởng, tao có thể nghe rất rõ ràng, âm thanh đó không ngừng vang vọng trong phòng khách, mà tiếng giày cao gót và giày da càng lúc càng chói tai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.