“Cút cho ta!” Ân Cốt ném giày vào lưng Mộ Dung Đức Âm, đuổi đi tên hỗn đản sát phong cảnh này.
Mộ Dung Đức Âm đem chậu nước rửa chân đặt ở cửa sau đó đi về phòng mình ngủ. Xem ra một ngày bận rộn hôm nay đã ngừng, Ân Cốt bảo không muốn nhìn thấy hắn, coi như buổi tối sẽ không có việc của mình. Mà cho dù có, Mộ Dung Đức Âm cũng lấy cớ bị đuổi đi để thoái thác, vậy là cứ thế tan việc.
Mộ Dung Long Sách xuất hiện một bên, lập tức nói: “Đức Âm, ngươi thật sự kính cẩn nghe theo như vậy, đi rửa chân cho Ân Cốt cơ đấy. Ta thân là đại ca ngươi, nhiều năm như vậy chưa bao giờ được hưởng thụ một lần. Lại đây lấy nước rửa chân cho ta, bằng không, hừ hừ…”
“Hừ.” Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh một tiếng, bị Mộ Dung Long Sách kéo đi.
Trong căn phòng xa hoa của mình, Mộ Dung Long Sách phè phỡn đem chân mình ngâm trong bồn nước, đợi Mộ Dung Đức Âm xoa nắn mát xa. Mộ Dung Đức Âm lấy khăn che nửa khuôn mặt, bắt đầu công việc. Kỳ thật hắn chẳng muốn làm cái việc của hạ nhân này, thế nên tùy tiện bóp bóp sờ sờ, nhìn Mộ Dung Long Sách thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, Đức Âm bất hảo rút xuống trâm cài tóc trên đầu mình, lướt qua lướt lại trong lòng bàn chân Long Sách. Mộ Dung Long Sách lập tức tỉnh, bắt đầu ha ha ha cười, đứt quãng la: “Dừng tay! Ahaha… Dừng tay! Ngươi làm gì!! Đừng có làm nhột ta!” “Hừ hừ.” Đức Âm âm hiểm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/47129/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.