Ở Băng Tiễu Thành, Mộ Dung Long Sách là tôn chủ tuyệt đối, đại diện cho quyền lực. Trong hào trạch giống như cung điện này, bất luận kẻ nào cũng không dám trái lại thành chủ, chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ quyết định quyền sinh tử của họ.
Sự uy quyền tuyệt đối đó tất nhiên thỉnh thoảng cũng áp dụng với Mộ Dung Đức Âm, người thường xuyên bất hòa với ca ca này.
Tỷ như sau vụ kình lộn trong xe ngựa với thành chủ, Mộ Dung Đức Âm đã bị chuyển đến tiểu viện hoang vắng sau núi ở ba ngày.
Mộ Dung Đức Âm tranh thủ ba ngày nay, thu thập một chút đồ đạc thiết yếu để xuất môn, trừ bỏ một bao y phục quần áo sạch sẽ, còn có thanh bảo kiếm hắn trân quý lâu nay, cùng với mũ sa che mặt. Khi Mộ Dung Long Sách một mình đến tìm, hắn đã xong xuôi thỏa đáng, mặc một bộ lam bào giản dị khác hẳn với hoa phục lúc trước, trên chân mang một đôi dày đen, đầu đ٩ mũ sa, nghiễm nhiên giống như một hiệp khách giang hồ.
“Tốt lắm, lần này đi Giang Nam, chúng ta phải ẩn nấp hành tung, chỉ có ta và ngươi hai người, bởi vậy nên không cần phô trương.” Mộ Dung Long Sách nói. “Chúng ta phải đi suốt đêm sao?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“Đương nhiên, ta đã sai người ở phía sau chuẩn bị xe ngựa rồi. Trăng lên là chúng ta có thể đi.” Mộ Dung Long Sách chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, “Ba ngày nay, ngươi đã nhận ra sai lầm của mình chưa?”
“Vâng.” Mộ Dung Đức Âm gỡ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/47116/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.