Cuối cùng vẫn là Âm Heo xuất hiện giải cứu Cực Ngọc, đương nhiên thuận tiện dẫn đại meo meo trở về nhà mình.
Nửa đêm, mọi vật chìm vào giấc ngủ, đại meo meo nằm úp ở trong hang ổ thoải mái Âm Heo chuẩn bị cho mèo bự hắn vù vù đánh giấc, bỗng chốc một mùi vị đặc thù kéo hắn từ trong cơn mơ tỉnh lại. Đại meo meo khịt khịt mũi, ngửi được một mùi thịt nướng.
“Meo meo?” Đại meo meo xoay người lại, nhẹ nhàng từ trong hang ổ nhảy ra, chạy tới sân viện.
Chỉ thấy trong sân viện cung điện quý phi, một con hồ ly có bộ lông màu đỏ lưng đeo ba lô nhỏ đang ngồi ở giữa sân, ở trên một đống lửa nướng xiên thịt nướng. Đại meo meo tò mò ngồi ngồi ở bên cạnh hồ ly, nhìn thấy nó cầm xiên thịt nướng hương thơm ngào ngạt hơ trên đống lửa, phát ra tiếng xì xì.
“Mèo yêu! Nhìn cái gì vậy?!” Hồ ly đột nhiên quay đầu, quắc mắt liếc đại meo meo một cái. Đại meo meo l**m l**m môi, ý đồ muốn ăn bộc lộ rất rõ ràng.
“Âm Heo mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều món ngon như vậy, ngươi còn tham! Hừ!” Hồ ly Hoa Hoa không phục từ trong ba lô nhỏ lấy một hũ rượu nho nhỏ ra, chuẩn bị nhấm nháp cùng thịt nướng.
“Ngươi đang tránh né thiên kiếp đi.” Đại meo meo liếc mắt một cái là nhìn ra bí mật của Hoa Hoa.
“Vậy thì sao?” Hồ ly tiếp tục thâm trầm nướng thịt nướng. “Ta có thể giúp ngươi vượt qua trận thiên lôi đó.” Đại meo meo ánh mắt dịch tới xiên thịt.
“Hừ, thiên kiếp là vấn đề của mình ta, ta mới không cần người khác đồng tình, muốn ăn thịt nướng à, không có cửa đâu!” Hoa Hoa cực kỳ kiêu ngạo, cái đuôi vung vung.
“Các ngươi ở mở tiệc hữu nghị sủng vật à?” Giọng nói của Âm Heo thình lình ở phía sau bọn họ truyền đến, Hoa Hoa hoảng sợ, vội vàng bốn chân chấm đất, giả tạo thành hồ ly bình thường.
“Giả bộ cái gì, ta nhìn thấy hết rồi, không phải là đang thịt nướng hả.” Âm Heo mặt không chút thay đổi đi tới, mặc áo lót ngồi cùng đại meo meo. Thực hiển nhiên, hắn cũng bị bữa ăn khuya của Hoa Hoa hấp dẫn tới đây.
“Ngao ngao ô ô ô.” Hoa Hoa kinh hoảng kêu lên.
“Ta mới vừa nghe được ngươi nói thiên kiếp cái gì ấy.” Âm Heo hỏi đại meo meo.
Đại meo meo lại nói: “Ta cái gì cũng chưa nói.”
Âm Heo liếc mắt nhìn hắn: “Meo meo không thành thực!”
Đại meo meo nghiêng đầu nói: “Âm tọa, có một số việc ngươi cũng đừng quan tâm quá mới tốt.”
“Cũng được, nếu các ngươi không muốn để cho ta nhúng tay vào chuyện của mình, vậy ta cũng không tiện tham dự quá nhiều.” Âm Heo vươn tay nói: “Để cho ta sờ sờ móng vuốt, rồi sẽ đút thịt nướng cho ngươi ăn.”
Đại meo meo quả nhiên rất không tiền đồ mà chìa móng vuốt to bự đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, Âm Heo cười quỷ dị, vuốt vuốt ve ve với móng vuốt của đại meo meo—— quả nhiên, móng vuốt của meo meo luôn mềm mại như vậy, quả cầu thịt dưới móng vuốt cũng thật đáng yêu a!
Hồ ly Hoa Hoa nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vẫn có thể tiếp tục giấu diếm thêm một lần, nhưng mà xiên thịt nướng nó vất vả khó khăn lắm mới nướng xong, toàn bộ xem như đã mất trắng! Sớm biết vậy đã nướng chỗ khác rồi! Đáng ghét!
Hoa Hoa tuyệt không thừa nhận mình đang muốn tìm cách để khiến cho Âm Heo chú ý mới nướng thịt ở chỗ đó.
Vì thế buổi tối ngày kế, nghe nói có người thấy được Hồ đại tiên ở trong sân viện tần phi nướng thịt, sợ tới mức đám người trong hậu cung bàng hoàng hoang mang, ai nấy đều nhận định là do hồ ly tinh lẫn vào trong hậu cung, mà lời đồn có yêu tinh lẫn vào trong hậu cung kia càng truyền thì càng thần kì, cuối cùng mũi nhọn trực tiếp chỉ thẳng tới viện của ba gã nam quý phi kia —— không hề nghi ngờ, ba người này chính là hồ yêu nam biến thành!
Một màn âm mưu nhằm vào Âm Heo quý phi, lại đang nổi lên ở bên trong.
————————————————————————
“Đại meo meo…” Mặc quần cộc rộng chạy về phía đình viện.
“Đại Âm…” Móng vuốt to bự đánh tới.
Hai kẻ này cùng nhau tới tấm thảm trong sân viện quý phi lăn lộn. Tuyết Vũ đối với loại khiếu thẩm mỹ mỗi ngày lên sân diễn trò con ngựa này đã muốn mệt mỏi, tự nhiên mà uống trà đọc sách.
Hoa Ảnh chẳng nói chẳng rằng không biết đứng ở một bên từ khi nào, chờ Âm Heo cùng đại meo meo quấn lấy nhau đủ rồi, mới đi qua bưng trà đưa nước.
Âm Heo nằm ở trên bụng đại meo meo, quay đầu hỏi địa ngục khuyển: “Thật giống như ngươi có việc muốn nói?”
“Đi… tham gia cuộc thi thiên hạ ảnh vệ.” Trong ánh mắt Hoa Ảnh hiện lên một tia sáng chói lọi, “Chuẩn bị muốn bình chọn ra ảnh vệ vương.”
Âm Heo tựa đầu vào trên bụng đại meo meo nghĩ nghĩ nói: “Bổn tọa nhớ ra rồi, năm kia ngươi không phải tham gia qua một lần à, hình như cũng là muốn đi tranh cái vị trí này, kết quả không tranh được đúng hay không? Bản tôn thật ra cũng có chút tò mò, rốt cuộc hạng người gì mới có thể đánh bại ngươi sao?”
Mấy mặt hàng này lại thay danh nhập vai x còn dùng nhân xưng nữa, đại meo meo nhếch miệng cười một chút.
Hoa Ảnh có chút khó xử, cuối cùng vẫn phải thành thật trả lời: “Là một tên ở trong giới ảnh vệ rất có danh, võ công của hắn không bằng thuộc hạ, nhưng mà… Thắng về mặt… số lần hắn bị chủ nhân ngược đãi nhiều…”
“Gì!! Cái này là tiêu chuẩn gì vậy!” Âm Heo khó hiểu.
Hoa Ảnh thấp giọng nói: “Đây là năng lực bí mật trong giới ảnh vệ tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, ai muốn nói ra sẽ bị toàn bộ ảnh vệ trong giới đuổi giết.”
Cũng là ý nói, bây giờ kể cả trong giới ảnh vệ cũng phải bị chịu lộng quyền hành hạ, ảnh vệ không bị ngược không phải là ảnh vệ giỏi.
Hoa Ảnh lập tức bổ sung thêm: “Chỉ có ảnh vệ tiếp thụ ân điển được chủ nhân trừng phạt thì mới có thể triển lãm giới hạn lớn nhất cũng chính là lòng kiên định và trung thành!”
Đức Âm nói: “Vậy phải hành hạ thế nào mới có thể để cho ngươi đạt tới tiêu chuẩn giống như tên kia đây?”
Hoa Ảnh vì thế nói mấy phương pháp ngược đãi, nghe mà Âm Heo trợn mắt há hốc mồm.
“Bị như vậy người còn có thể sống à?” Đức Âm.
“Xin chủ nhân yên tâm, lòng nhẫn nại cùng ý chí của ảnh vệ là vô hạn, cho dù có bị giày vò đến không còn hình người, chỉ cần chủ nhân cần, chúng ta cũng sẽ ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt chủ nhân.” Hoa Ảnh lấy giọng điệu thấy chết không sờn nói.
“Cái rắm, không cho phép đi tới chỗ tổ chức cái loại tụ họp thiếu não đó. Hiện tại công lực của ta đã mất hết, không cho phép ngươi rời khỏi bên cạnh ta.” Đức Âm hạ lệnh nói.
Địa Ngục Khuyển tuy rằng rất muốn đi, nhưng mà chủ nhân đã lên tiếng, hắn cũng đành phải thành thành thật thật lưu lại.
“Công lực mất hết?” Những lời này bị Tuyết Vũ ngồi một bên uống trà nghe được, nhất thời, trong lòng hắn nổi lên một trận gợn sóng.
Vì thế ngày hôm nay vẫn như cũ trôi qua giống hệt như thường ngày. Âm Heo vui chơi giải trí, chơi đùa với đại meo meo, buổi tối cũng bận rộn đi tản bộ cùng Long Sách thuận tiện tìm một chỗ yên tĩnh hôn nhẹ hâm nóng với Long Sách một chút, sau đó trở lại gian phòng của mình, có Địa Ngục Khuyển tự mình hầu hạ hắn tắm rửa rồi rửa mặt đi ngủ. Sau đó Địa Ngục Khuyển cũng như những ngày bình thường khác, chuẩn bị canh giấc cho Đức Âm, không ngờ màn đêm buông xuống là lúc vắng người, đột nhiên vang lên một tiếng vang rất nhỏ nhưng đủ để hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Cái loại tiếng vang cực kỳ rất nhỏ này, chỉ có nhân tài có nhĩ lực cùng nội lực cực kì thâm hậu mới có thể nghe được, hơn nữa loại tiếng vang này còn mang theo tiết tấu, Hoa Ảnh ngay lập tức có thể phân biệt ra được, đây là ngón nghề dùng để liên lạc giữa những ảnh vệ trong giới trong buổi tụ hội võ đạo trên đỉnh núi—— xung quanh gần nơi đây có một ảnh vệ nào đó cấp bậc cực cao lẫn vào được?
Thật là kỳ quái, những người này là bởi vì mình không tới tham gia mà cố ý đặc biệt tới tìm mình sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]