Chương trước
Chương sau
cùng thần hỗn độn chơi trò đổi công

Cả một ngày Hiên Viên Cực Ngọc ở chỗ của Đức Âm, quả thật rất cao hứng.

Cái biểu tình kia hẳn là cao hứng đi, cho dù hắn thường xuyên là cao hứng một chút sau đó sẽ hạ xuống thành vở bi bịch, nhưng tổng thể mà nói thì ngày hôm này với hắn quả thật thần hồn điên đảo, vì thế đã sớm lời dặn dò gì gì đó của Hiên Viên Cực Phong quăng lên tận chín tầng mây, buổi tối tiếp tục đi theo Mộ Dung Đức Âm ăn cơm, cơm nước xong xuối còn muốn cùng Mộ Dung Đức Âm đi tắm chung.

Ngày hôm nay Long Sách bận rộn mấy vụ buôn bán lớn không ghé qua đây, vì thế không công lại hời cho Cực Ngọc, sau khi cởi sạch trơn nhảy vào ôn tuyền, lập tức ở trong màn sương mù dày đặc nhìn thấy trông được lên Đức Âm cặp chân trắng nõn như tuyết thon dài chậm rãi đi tới, lúc ấy khiến cho người chưa trải qua việc đời như Cực Ngọc chảy máu mũi. Ở bên cạnh đặc biệt còn có người hầu chuẩn bị khay, bên trong đựng khăn thơm, vì để phòng ngừa xuất hiện tình huống như vậy.

” Đấm bóp lưng cho ta.” Mộ Dung Đức Âm đưa lưng về phía hắn, đem tấm lưng trần trơn bóng lưu cho hắn nhìn, Hiên Viên Cực Ngọc run rẩy mò lên da thịt Mộ Dung Đức Âm, trong hoảng hốt hắn đột nhiên phát giác ra một việc!

Mộ Dung Đức Âm Hắn



jj.

..

Khốn kiếp! Đại ma đầu này! Quả nhiên vì lừa gạt mình mà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!! Cực Ngọc nhất thời cảm thấy khuất nhục khi bị lừa gạt.

“Ngươi đang ở đây mè nheo cái gì.” Mộ Dung Đức Âm.

“Không… Không có gì…” Hiên Viên Cực Ngọc đành phải cầm lấy cái khăn kỳ cọ, chậm rãi chà xát lên trên thân hình đẹp nhất trên đời này.

Chà xát đến một nửa, Mộ Dung Đức Âm đột nhiên hỏi một câu: “Hiên Viên Cực Ngọc, buổi tối ngươi ở chỗ này của ta qua đêm vẫn là quay về gian phòng của mình?”

Tôm khô 虾米?

Hiên Viên Cực Ngọc két một tiếng đóng băng lại rồi.

A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!! Mộ Dung Đức Âm ngươi cái tên ác ma này!!! Ngươi đã sớm biết rồi đúng hay không!!! Ngươi lại đang gạt ta!!! Mạng của ta sao lại khổ như vậy!!!

Vì thế Hiên Viên Cực Ngọc lập khắc chuyển hóa thành trạng thái căm hận kẻ thù, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm phía sau lưng Mộ Dung Đức Âm, lạnh lùng bất khuất nói: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi đừng có mà nằm mơ, dù ngươi sử dụng cường quyền và vũ lực xé nát cơ thể của ta, nhưng linh hồn của ta chắc chắn sẽ không chịu khuất phục! Ngươi, vĩnh viễn không chiếm được ta!”

“Thiết.” Âm Heo = = quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức lại xoay qua chỗ khác, “Trước chà xát xong cho ta rồi lại nói.”

“Ta sẽ không mặc cho ngươi xem như nô lệ mà sử dụng! Làm chuyện xấu xa kia!” Hiên Viên Cực Ngọc cắn răng bảo vệ bộ ngực của mình.

“Chà xát!” Âm Heo đột nhiên quát lớn một tiếng, sợ tới mức Cực Ngọc khẽ run rẩy.

Vì thế, Cực Ngọc lộ dáng vẻ nước mắt lưng tròng đành phải ngoan ngoãn oán thầm không thôi tiếp tục đấm bóp lưng cho Âm quỷ súc cặn bã.

Cực Ngọc này đã định trước cả đời này đem Âm Heo làm cặn bã công đi!

Tóm lại, sau khi tắm rửa xong Mộ Dung Đức Âm tự mình đem Cực Ngọc tiễn trở về, sắc mặt cả hoàng đế lẫn Ân Cốt đều trở nên rất khó coi. Mộ Dung Đức Âm cuối cùng viên mãn, vô luận hắn lấy dùng tư thế nào đối mặt với Cực Ngọc, thì ấn tượng Cực Ngọc đối với hắn là chắc như đinh đóng cột. Vì thế ngày hôm sau, Mộ Dung Long Sách để cho hắn lại đi lừa Cực Ngọc, để Cực Ngọc đáp ứng trở lại kinh thành làm hoàng đế. Lần này Mộ Dung Đức Âm ngay cả lời kịch của Long Sách cũng không cần, trực tiếp ngao ngao dạy dỗ Cực Ngọc một chút, đem Cực Ngọc nho nhỏ dạy đến mắt nước mắt lưng tròng, sau đó lại ôm hắn một cái, tặng cho hắn một đống đồ vật gì đó để dùng dọc đường, tiểu hoàng đế vì thế lại xoắn xuýt, vừa khóc vừa cười như lên cơn động kinh

Tháng chạp, tuyết chất thành đống thành ụ, trong cốc ở Tây Bắc xa xôi chỗ núi liền chân mây, Mộ Dung Long Sách đang dẫn người lo lắng lùng sục khắp nơi.

Đã muốn hai ngày hai đêm.

Từ khi Mộ Dung Đức Âm đại biểu cho Ma giáo cùng phái Tuyết Sơn quyết đấu, kết quả bởi vì tạo ra động tĩnh quá lớn dẫn tới núi tuyết sạt lở, từ đó Mộ Dung Đức Âm mất tung tích ở trong trận tuyết lở, ước chừng đã qua hai ngày hai đêm.

Tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy. Mộ Dung Long Sách lòng nóng như lửa đốt. Nếu Hoa Ảnh ở bên cạnh hắn, có lẽ còn không đến mức lo lắng như vậy, không khéo chính là…, mấy ngày trước đây vì tách khỏi Hoa Ảnh, Mộ Dung Long Sách bảo Đức Âm soạn một cái cớ, đem Hoa Ảnh chuyển đến Đông Hải mất rồi!

Long Sách cơ hồ là nổi điên mấy ngày liên tục không ngủ không nghỉ, không ngừng ở trong đống tuyết tìm tòi, ngay cả thủ hạ khuyên bảo hắn, nói ráng hồng đen dầy đặc, sợ là sắp sửa có bão tuyết, mong thành chủ tạm thời tránh né, chỉ có điều Long Sách căn bản nghe không vào tai, trái lại lẻ loi một mình chạy tít tới cánh đồng tuyết, tìm không thấy Đức Âm, hắn cũng không có ý định trở ra.

Rốt cục, bao quanh mình chính là sắc trắng thuần mờ mịt, cuối cùng Long Sách đã mất đi phương hướng, tìm không thấy Đức Âm không nói, ngay cả bản thân mình cũng bị lạc đường, mắt thấy bông tuyết dần dần bay xuống, theo bông tuyết dần dần biến thành mảng lớn mảng lớn tuyết, càng về sau quả thực là từng khối từng khối tuyết tròn, dày đặc đến nỗi trước mắt chẳng còn nhìn thấy gì trong khoảng cách ba thước. Tiếng kêu của Long Sách chôn vùi ở trong gió tuyết, càng chạy, tuyết đọng càng sâu, đến cuối cùng tuyết chôn đến đầu gối của hắn, bước đi rất gian nan.

Long Sách lảo đảo một cái, rốt cục cũng té ngã trên đất, nghĩ đến cục cưng của mình đến giờ sống chết còn không rõ, hắn không khỏi hối hận cùng cực, nhưng mà nước mắt chảy ra lập tức kết băng, ngay cả trên hàng lông mày của hắn đều dính một tầng tuyết mịn.

“Cục cưng… Cục cưng… Ngươi ở đâu vậy… Ca ca đến đây… Ngươi trả lời đi a…” Long Sách một bên khóc một bên khàn khàn gọi, nhưng mà trong gió tuyết, chỉ có giọng hắn tuyệt vọng không ngừng lan tràn.

Mắt thấy Long Sách thương tâm sắp sửa chịu chết trong đống tuyết, người nào đó đang đứng ở trong đám mây rốt cục nhìn không được, nói với chồng già nhà mình: “Thượng Hi, hay là chúng ta đem Tiểu Lung Bao trả lại cho hắn đi?”

“Không được, dù nói thế nào đi nữa, cũng phải giấu diếm được cha ta cái lão cáo già kia, tránh cho ông già hắn muốn dùng cái loại thuốc sinh tử chẳng rõ nguồn gốc gì kia đến làm thí nghiệm.” Mỗ thần hoàng hừ lạnh nói.

” Long Sách kia rất đáng thương, không bằng trước ta cứ giả dạng thành Tiểu Lung Bao, ngươi mang Tiểu Lung Bao tới Nguyệt Cung gặp cha ngươi, đợi xong việc tiếp tục đổi về được không?” Người nào đó, không, mỗ chim ú đề nghị.

Thượng Hi xoay tròng mắt, nói: “Có thể, chỉ có điều ngươi không được phép cùng cái tên phàm nhân kia câu kết làm bậy!”

Mỗ chim ú cười hắc hắc nói: “Yên tâm đi.”

Hóa ra Tiểu Lung Bao trong miệng mỗ chim ú, cũng chính là Âm Heo bị hai vị đại thần này bắt lấy, Âm Heo xui xẻo chẳng những không hiểu ra sao gặp phải thần tiên, còn bị đại thần dùng pháp thuật tạm thời biến thành đứa trẻ con. Đơn giản chỉ vì vua của nguyệt tộc ——cha của hắn Thượng Hi gấp gáp muốn bồng cháu, vì thế Thượng Hi đã nghĩ ra một chiêu độc địa như vậy.

Vì thế mỗ chim ú vì để Long Sách đang tận lực tìm kiếm đệ đệ yên lòng, quyết định lợi dụng ưu thế bộ dạng của mình y xì một khuôn với Âm Heo, tạm thời giả làm Âm Heo.

Vì thế Âm Heo giả làm con trai của Thượng Hi và Phượng Vũ bị Thượng Hi ôm lên Nguyệt Cung, mà chim ú —— chính xác mà nói thì chính là vị thần mặt trời đại thần Phượng Vũ Chu Minh, người có địa vị cao lại tự hạ thấp địa vị, giả thành người phàm.

Kỳ thật, chính là hắn cảm thấy thích thú đi! ╭(╯^╰)╮

Vì thế, ngay trong lúc mà Long Sách tuyệt vọng cùng cực, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở phía sau hắn, kêu lên: “Huynh trưởng, ta tới đây!”

Long Sách vừa quay đầu, thấy chim ú đang cười híp mắt.

( ⊙ o ⊙)

“Ngươi là Đức Âm?” Long Sách không biết vì cái gì toát ra một câu như vậy.

Chim ú biến sắc, vội vàng bắt chước bộ mặt than của Ảnh công tử, nói: “Ta chính là Đức Âm a, huynh trưởng.”

Long Sách = =. Dung mạo hoa lệ vô song kia quả thật chính là của đệ đệ nhà mình không sai, chính là có một cái cảm giác kỳ quái không hiểu nào đó là có chuyện gì?

Về phần trên tầng mây cao cao, Thượng Hi tìm được Âm Heo nho nhỏ bị mình giấu ở trên một đám mây màu, Âm Heo nhỏ nhắn bởi vì trúng pháp thuật thu nhỏ của Phượng Vũ cho nên thân thể cùng tâm trí đều lui về năm sáu tuổi, múp míp tròn tròn, làm cho người ta nhịn không được muốn véo.

Thượng Hi cười hắc hắc, mb, thật sự là giống y như đúc với Phượng Vũ, nếu Phượng Vũ sinh con, khẳng định cũng là hình dáng này!

Vì thế đưa tay đi bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Âm Heo.

“Ta muốn huynh trường của ta!” Tiểu Lung Bao Âm Heo dùng giọng nói non nớt thị uy, một ngụm cắn cánh tay của Thượng Hi.

Thượng Hi thật vất vả mới rút ngón tay khỏi hàm răng sữa nho nhỏ của Âm Heo, lầu bầu một tiếng, đứa nhỏ khốn kiếp này vậy mà rất dũng mãnh! Có chút phong cách của mình, vì thế giáo d*c: “Tiểu Bao Tử, ngươi nghe đây, một lát ở trước mặt người khác, phải kêu phụ vương, biết không?”

Âm Heo bánh bao nhìn nhìn hắn, buồn bực nói: “Cha ta đã chết sớm, huynh trưởng nói với ta!”

Thượng Hi = = một thằng nhóc ranh sao lại lộ ra cái biểu tình buồn bực như vậy, đó là sinh vật gì vậy a!

Một hồi đổi công hỗn loạn đang nổi lên ở bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.