Trong một lần gặp gỡ có tính lịch sử, bá chủ thiên hạ Mộ Dung Đức Âm cùng đế vương một đời Hiên Viên Cực Phong đã dừng chân ở trên đỉnh làm ra ước định. Mộ Dung Đức Âm đồng ý sẽ không bước vào Trung Nguyên, mãi mãi sẽ không đặt chân vào kinh thành nữa. Lúc ấy lời ước định có núi sông làm chứng, nhất thời trở thành câu chuyện mọi người trong võ lâm ca tụng thành đề tài mọi người nói chuyện say sưa, nhiều lần được trích dẫn trong các loại công văn trịnh trọng.
Nhưng mà, hiện tại xem ra, lời ước định này chỉ là cái p
Mộ Dung Đức Âm đứng ở trước thành trì vĩ đại nhất của Hiên Viên hoàng triều, nhìn bức họa do hoạ sĩ mở sạp ở đầu đường ngoài cửa thành nơi náo nhiệt chính tay vẽ để mình giữ lại làm vật lưu niệm, tuy người trong bức tranh là hắn đang mang mũ sa, nhưng Mộ Dung Đức Âm vẫn vui vẻ trả mười lượng bạc, lại không biết công việc làm ăn cũng chính là lừa những người quê mùa chưa từng tới kinh thành, nếu như người biết rõ thì ngay cả mười văn tiền cũng chưa tới.
Bây giờ chỉ mới sáng sớm, cửa thành còn chưa có mở, nhưng ở bên ngoài kinh thành cũng đã rất náo nhiệt, Mộ Dung Đức Âm cầm bức họa do hoạ sĩ kia vẽ, đang muốn mang về dâng hiến vật quý cho huynh trưởng, lại bị một vài người kinh doanh nhỏ lẻ ngăn lại —— vừa rồi vị gia này chỉ một bức tranh đã thanh toán mười lượng bạc, bọn hắn thấy rành rành, cho nên Mộ Dung Đức Âm ở trong mắt bọn hắn nghiễm nhiên trở thành miếng thịt dê béo đợi người làm thịt.
Vì thế, sau một chuyến đi ra ngoài tản bộ lúc Mộ Dung Đức Âm trở lại xe ngựa, dẫn theo một đại đội bán hàng vỉa hè, bọc một bao vải lớn. Mộ Dung Long Sách vẻ mặt hắc tuyến thấy được kết quả hắn không muốn nhất—— hắn cho Mộ Dung Đức Âm một trăm lượng bạc, đều bị hắn tiê cạn sạch hết trơn! Đây chính là khoản tiền đủ để cho một nhà thường thường bậc trung dùng trong một năm đó!!
A a a a a a!! Mộ Dung Long Sách sắc mặt trắng bệch, càng nghĩ càng cảm thấy quá khủng bố —— Đức Âm một lát đã tiêu sạch sành sanh một trăm lượng bạc, vậy hắn chỉ cần một ngày là có thể tiêu hết một vạn lượng bạc, sau đó dùng xxx ngày là có thể đem tài sản Mộ Dung thế gia toàn bộ tiêu hết, dù cho tốc độ kiếm tiền của mình là xxx hai ngày, so sánh với tốc độ tiêu pha của hắn mà nói… ¥#%#¥#
【 Long Sách lâm vào trong vòng luẩn quẩn tính toán nan đề: một ao nước có hai cái ống nước, một ống đưa vào, một ống chảy ra, tốc độ nước vào là xx thước vuông giây, tốc độ xả nước là xx thước vuông giây, hỏi trong thời gian bao lâu mới có thể đem cái ao nước này phóng sạch hoàn toàn? 】
Mộ Dung Đức Âm khinh thường nhìn nhìn hắn, Long Sách ngu ngốc, ta chỉ là ngẫu nhiên tiêu xài một chút thôi. Mà Mộ Dung Long Sách thì lâm vào trong bài toán phức tạp không thể tự kềm chế, Mộ Dung Đức Âm đem món hàng mình mua trên vỉa hè bày ra, cùng Ân Cốt, hoàng đế có vẻ như giả ngu chia nhau hưởng lợi..
Vốn thái độ của Ân Cốt đối với Đức Âm xa cách, nhưng nghe nói Đức Âm muốn cho mình lễ vật, trong ánh mắt Ân Cốt không tự chủ được toát ra ánh sáng mong chờ, vì thế một đám người ghé đầu vào trước xe ngựa, chòng chọc nhìn thứ trong bao vải Đức Âm đang mở ra, triển lãm thành quả “đổ máu” của mình.
“Nghe nói đây là chảo có cán do danh tượng kinh thành làm ra—— cái này cho Ân Cốt.”
“Cái này là bàn tính bằng sắt do thợ thủ công khéo tay chế tạo thành, còn có thể dùng để đập người, cho huynh trưởng.”
“Chong chóng màu sắc rực rỡ, con quay, lúc lắc, khuyên sắt mấy cái này tặng cho hoàng đế.”
“Ô sơn nước màu do thợ khéo làm rất tinh xảo xinh đẹp, mua cho mình.”
“Cái vòng buộc chó này mua cho Lý Tứ.”
Long Sách nói chen vào: “A được rồi, ta có thể hỏi, ngươi vì sao phải tặng hắn cái này?”
“Là do hắn có một lần hỏi ta.” Mộ Dung Đức Âm giải thích.
“Vậy ngươi hỏi hắn vì sao phải cần cái này không?” Long Sách hỏi tiếp.
“Không, có lẽ là hắn muốn nuôi chó chứ gì.” Đức Âm nói. (vâng chó, J buộc bạn Lang chứ ai vào đây)
“Chỉ là theo ta được biết, hắn hành tẩu giang hồ lâu như vậy, căn bản chưa từng nuôi chó lần nào mà.” Mộ Dung Long Sách có thâm ý khác nói, Ân Cốt cũng sờ sờ cằm, ánh mắt nghiền ngẫm, xem ra hai người trong lúc vô ý đã biết được bí mật ác thú vị của Lý vương gia.
“Có lẽ là tặng cho người ta a.” Mộ Dung Đức Âm lại không liên tưởng được nhiều như vậy.
“Tặng cho người ta không thể tự mình mua hay sao? Vì sao phải nhờ ngươi mua? Hắn đã nói với ngươi như thế nào?” Long Sách truy hỏi kỹ càng sự việc.
“Hắn nói, nếu khi nào ta tiện, tặng hắn một cái vòng, đừng nói cho người khác biết.” Đức Âm nói.
“Há ” Ân Cốt cùng Long Sách ý vị thâm trường kéo dài âm cuối.
Sau đó hai người tiếp tục làm tiếp việc dang dở của mình, Ân Cốt tiếp tục mặt đen với lễ vật của Đức Âm, Long Sách tiếp tục buồn rầu với bài toán ống nước.
Đức Âm thì tiếp tục triển lãm thành quả của mình:
“Còn đây là gối đầu thêu, giữ lại để đưa cho Trần Huyền Lang dùng.”
Long Sách ghen tị vô cùng lại giật mình tỉnh lại, cắn răng hỏi: “Chết! Vì cái gì cho hắn dùng! Hắn là cái thá gì chứ!!”
“Người nào cũng có phần, hắn luôn luôn đi theo chúng ta, ta mua cho hắn cái gối đầu, để phòng khi nào hắn bị ta đánh bay còn có gối để dùng..” Đức Âm giải thích, “Đây là chậu rửa mặt, đưa cho Tuyết Thần.”
“Vì cái gì tặng chậu rửa mặt cho hắn?” Long Sách = =
“Bởi vì không ra nghĩ tặng hắn cái gì mới tốt, tiện thể có người cực lực hướng ta đẩy mạnh tiêu thụ. Còn có cái này là gậy chống, đưa cho Lãnh Hồn quần cộc dài cho Chu Đồng thích trần truồng thảm lông gà tặng cho Ngũ Bảo cùng nha hoàn còn có thứ này kẹp tóc một cái mười văn tiền có thể đưa cho các phi tử của hoàng đế, ta nghĩ các nàng quanh năm ở mãi trong hậu cung, hẳn là chưa từng thấy qua hàng mỹ nghệ dân gian, những thứ này tuy giá rẻ, nhưng là nói không chừng sẽ ngoài ý muốn làm người ta yêu thích.”
Hoàng đế ở một bên nghe được nghiêm mặt, ngụy biện cái gì chứ?!! Dùng hàng vỉa hè đưa cho hoàng hậu?!
“Cái này là đệm lót chén trà hoa văn nhiều màu làm bằng gỗ, có mười mấy cái, có thể đưa cho các đại môn phái cùng Đường chủ phân đường chúng ta gặp ở kinh thành làm vật kỷ niệm.” Đức Âm rất chu đáo.
Long Sách = = nói: “Hàng vỉa hè chính là hàng vỉa hè hàng, trừ bỏ có thể thỏa mãn d*c v*ng xài tiền bậy bạ của ngươi ra thì còn tác dụng gì hả, đem những thứ rách nát này ném hết đi, vào hoàng thành, ca ca mang ngươi đi kiến thức cái gì mới chân chính là hàng chất lượng, cái gì mới là kẻ có tiền hưởng thụ!” Nói xong ôm hết mấy món hàng vỉa hè, làm bộ muốn ném xuống.
“Những thứ này rất hữu dụng đó.” Mộ Dung Đức Âm lưu luyến hàng vỉa hè. Cầm lấy bọc da không tha.
Một tiếng cười khẽ tao nhã đúng vào lúc này vang tới, giống như Thiên Âm từ đỉnh đầu truyền đến, chỉ nghe người nọ cười nói: “Đường đường tôn chủ Ma giáo, chẳng lẽ không đúng như lời đồn như hoa sen đen kiệt ngạo cô lập, trái lại lại yêu thích những thứ phường dung tục như thế, chẳng lẽ là ta nhìn lầm người rồi?”
Mộ Dung Long Sách vừa nghe vậy, vội vàng cất cao giọng nói: “Đúng là nhìn sai rồi, nếu đường đường Vô Lượng Thiên Tôn Mai Bát Sát tự mình ra hoàng thành nghênh đón, làm sao lại lý do nhìn lầm để qua loa tắc trách? Nếu các hạ không thừa nhận bọn ta, vậy mời trở về đi! Xin thứ cho bọn ta làm cho ngươi thất vọng rồi.”
“Vô Lượng Thiên Tôn?” Mộ Dung Đức Âm tên này kiến thức giang hồ hạn hẹp trong đầu lòe ra tượng của vị Thái Thượng Lão Quân—— nếu như dùng ngoại hiệu Vô Lượng Thiên Tôn, như vậy này Mai Bát Sát nhất định là lão đạo bụng phình to, râu dài phiêu phiu.
Kết quả dừng ở trước mặt bọn họ lại là một công tử tuấn tú mặc trường bào hoa lệ lộng lẫy, trong tay cầm một cây quạt xếp điểm mai tuyết, trong mắt phượng lộ ra thông minh lanh lợi, khóe miệng hàm chứa ý cười, mặt mày nhìn như hớn hở, lại mang ba phần lệ khí.
“Là võ lâm tà tôn đóng quân ở kinh thành, hắn vô cùng thích dồn người ta tới chỗ khó xử, chú ý một chút.” Mộ Dung Long Sách thấp giọng nhắc nhở.
“Muốn tặng đệm lót chén trà lấy lòng sao?” Mộ Dung Đức Âm hỏi Long Sách.
“Này.” Long Sách = =
Mai Bát Sátnhìn Đức Âm mỉm cười: “Tôn chủ khóe chứ, ta không cần đệm lót chén trà.” Hóa ra hắn nghe được.
Sau đó, Mai Bát Sát vẫn đang lời qua tiếng lại quang quác sắc bén với Long Sách, đại ý là Mai Bát Sát tới đây chào hỏi, tận tình vai trò của người chủ nhà, cũng tức là uy hiếp bọn hắn đừng làm càn ở trên địa bàn của mình, quan hệ cũng xem như thân thiết.
Mà ở bên cạnh Mộ Dung Đức Âm thì đột nhiên xuất hiện một tên trên người mặc hắc y nói: “Ngươi là ảnh vệ bên người của đạo giả Bát Sát?”
Nam tử áo đen trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Chủ nhân không phải đạo giả.”
“Ngươi che dấu vô cùng tốt, nhưng mà ta phát hiện ngươi.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Chủ nhân của ngươi đang đàm phán hoà bình với chúng ta, ta đây lý nên tặng thứ gì đó làm quà gặp mặt, ta ngửi thấy hơi thở của ngươi biết ngươi từng bị nội thương ngoại thương nhiều lần, cho nên hộp thuốc chữa thương này xem như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi.”
Nói xong thật sự từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, hộp gấm này là Long Sách vừa rồi lặng lẽ đưa cho hắn —— Long Sách dùng bí pháp nội lực truyền tin cho Đức Âm biết, Mai Bát Sát rất yêu thương ảnh vệ bên người của mình, tên của ảnh vệ là Thập Nhị, có thể nhân cơ hội lấy lòng hắn, gián tiếp cùng Mai Bát Sát lo lót quan hệ.
Nhưng ảnh vệ Thập Nhị khuôn mặt bất động, thản nhiên nói: “Thực xin lỗi, không có mệnh lệnh của chủ nhân, ta không thể nhận quà của ngài.”
“Đây là vật tặng cho ngươi, không phải tặng cho chủ nhân của ngươi, tự ngươi quyết định là tốt rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.
Lúc này ở một bên Mai Bát Sát mở miệng nói: “Thập Nhị, nếu tôn chủ tặng quà cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi.”
Ảnh vệ đành phải đáp: “Dạ.” Liền nhận lấy hộp gấm.
Buổi đàm phán kết thúc, ảnh vệ đi theo chủ nhân quay về, nửa đường, Mai Bát Sát biện hộ với ảnh vệ nhà mình: “Thập Nhị, đem thuốc tôn chủ Ma giáo đưa cho ngươi lấy ra cho ta xem xem.”
“Dạ.” Thập Nhị đưa tay vào trong lòng, đột nhiên biến sắc.
Mai Bát Sát hé mắt, một phát bắt được cổ tay của Thập Nhị, xem xét mạch tượng của hắn, vội vàng hỏi: ” Tôn chủ Ma giáo thế nhưng dám xuống tay với ngươi?! Hắn quả nhiên là có âm mưu!! Muốn dùng ngươi khống chế ta!”
“Không… Không phải, hắn không có rat ay với ta, nhưng đúng là hắn có bản lĩnh giết ta.” Thập Nhị chua xót nói.
“Hắn đến tột cùng làm gì ngươi vậy? Mạch tượng của ngươi thực bình thường.” Mai Bát Sát khó hiểu, muốn lấy tay đi thử xem Thập Nhị có ổn không.
Chỉ thấy Thập Nhị giật vạt áo ra, một đống đệm lót chén trà rầm rầm rớt ra —— mãi cho hết mới thôi, hắn cũng không phát hiện ra mấy cái đệm lót này được bỏ vào khi nào.
“… …” Mai Bát Sát nhìn chằm chằm đệm lót chén trà một chút, sau một lúc lâu rốt cục nói:
“Tốt lắm.
Lấy về, lót chén trà.”
Cửa thành cuối cùng cũng mở ra, bọn Mộ Dung Đức Âm vẫn chờ cho đến khi cổng thành mở ra, mà không phải giống như Mai Bát trong khoảnh khắc dùng khinh công bay qua cửa thành đi vào.
Lại nói người vào thành đông nghịt, tất cả mọi người chen chúc túi bụi, Mộ Dung Đức Âm sớm đã lao vào trong xe ngựa, hoàng đế cũng chen vào, lưu lại Ân Cốt cùng Long Sách hai người vất vả dẫn ngựa thoát khỏi đám người.
Hai tên công cặn bã.
Đức Âm chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, xe ngựa giống như ốc sên thong thả di động. Ở trong xe quá không thú vị, Mộ Dung Đức Âm bắt đầu thưởng thức cây quạt hàn mai tuyết mà Mai Bát Sát vừa rồi mới tặng, cái chuôi quạt này chính là tượng trưng cho tín vật của Tà Tôn, ở trong võ lâm là thánh vật đại biểu quyền uy tà tôn, đem cây quạt đưa cho Mộ Dung Đức Âm, đại biểu là lễ ngộ Tà Tôn dành cho Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm vuốt vuốt cây quạt, bắt chước bộ dạng Tà Tôn đem cây quạt xoạch một phát tiêu sái xòe ra, tự mình say mê một chút —— quả nhiên người cầm cây quạt cảm giác sẽ không giống như bình thường, chẳng thể trách Long Sách thích lấy cây quạt này bày trước mặt tiền cửa hàng.
Vì thế hắn bắt chước giọng điệu của tà tôn, vỗ vỗ đầu hoàng đế nói: “Tiểu Phong, gọi ta một tiếng chủ nhân, ta cho ngươi đường ăn.”
“Mộ Dung Đức Âm, ngươi không nên quá càn rỡ!” Hoàng đế âm lãnh nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]