Sóng gió thực hư Đức Âm
Đồng không mông quạnh, yên tĩnh, mênh mông, là nơi thích hợp để người trầm tư nhất.
Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo tươi tả, đi chân trần ngồi ở vách đá, ngắm dải ráng màu lúc mặt trời xuống núi. Y phục của hắn xé toang để nhóm lửa, hơn nữa bị cây cối kéo sướt, cho nên hiện tại bộ quần áo đang mặc trên người rất giống tên ăn mày.
Song Thủ Xà cũng không khá hơn chút nào, dùng một cọng cỏ bện thành sợi dây buộc tóc qua loa, trên mặt đều là vết bẩn, râu mép đã mọc rồi, Mộ Dung Đức Âm chẳng còn chỗ nào tốt hơn.
“Thủ Xà, đây tuyệt đối là ván cờ huynh trường nhà ta cố ý bày ra, là hắn, nhất định là hắn.” Mộ Dung Đức Âm đưa lưng về phía hắn nói, Song Thủ Xà nhìn bóng lưng Mộ Dung Đức Âm, dùng đầu lưỡi l**m l**m đôi môi khô khốc khô nẻ, nói: “Ngươi nói rất chính xác, chính là huynh trưởng ngươi vạch kế hoạch, kỳ thật trước khi rời hắn có nói với ta.”
“Hắn nói gì với ngươi?” Mộ Dung Đức Âm. “Hắn nói, cần tôi luyện ngươi một trận, không thể để cho ngươi tiếp tục làm tên ăn hàng, nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người. Cho nên thiết kế bố cục này, hơn nữa hắn không hy vọng thân phận của ngươi bị công bố ở trên giang hồ, chỉ cần xoay chuyển Đại Ma giáo vào chỗ tối, đủ để đe doạ hoàng đế là đủ rồi.
Mộ Dung Đức Âm mãi mãi là đệ đệ của Mộ Dung Long Sách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/2174783/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.