Chương trước
Chương sau
“Tốc độ còn rất nhanh nha.” Mộ Dung Đức Âm ngồi ở bên trong kiệu, vén rèm lên nhìn thấy cảnh vật vùn v*t lui về phía sau, có thể biết được tốc độ của bốn gã kiệu phu thật kinh người.

“Đây chính là đãi ngộ của Thiên Võng chí tôn.” Mộ Dung Long Sách ôm cánh tay nói, “Hừ, ta tính cái gì, không công nuôi tôn chủ Thiên Võng nhiều năm như vậy, kết quả còn bị xem là mớ phiền phức rườm rà muốn một cước đá văng ra! Đức Âm! Ngươi nếu là người đứng đầu Thiên Võng, ngươi phải bồi thường ta như thế nào?!”

“Để thế lực Băng Tiễu Thành nhét vào Thiên Võng, huynh trưởng trở thành ám chúc của ta, từ nay về sau Đức Âm bảo hộ huynh trưởng cả đời.” Mộ Dung Đức Âm trong nháy mắt nói.

“Ồ, quả nhiên có sự nghiệp của riêng mình, hiện giờ nói chuyện cũng không còn giống với lúc trước!” Mộ Dung Long Sách chua chua nói.

“Đó là nhờ huynh trưởng vun trồng tốt.” Mộ Dung Đức Âm mỉm cười, hắn dịch người sát lại, ngồi cùng một chỗ với Mộ Dung Long Sách, khiến cho tim Mộ Dung Long Sách đập nhanh hẳn lên——chịu không nổi nhất chính là hắn chủ động làm nũng, cố tình hắn gần đây học xấu, trước kia hệt một tên ngốc, hiện tại cũng biết dùng tay giành thứ mình muốn. Mộ Dung Long Sách có chút miệng đắng lưỡi khô, cố tình Mộ Dung Đức Âm không thành thật, lại đem vạt áo của hắn lặng lẽ cởi bỏ, một đôi tay dò xét vào trong quần áo của hắn.

“Đừng quấy! Đây chính là ở trong kiệu đó!”Long Sách đem tay hắn đẩy ra, “Ngươi nếu như cảm thấy nhàm chán, không bằng ngẫm kỹ lại ngươi nên đối phó Thác Bạt Vũ Tôn thế nào, hiện tại tình cảnh của hai chúng ta cực kỳ bất lợi, chỉ bằng bốn năm người bên người muốn đột phá thế lực của Thác Bạt chỉ sợ khó hơn lên trời.”

“Đại ca, ngươi nghĩ nhiều quá.” Mộ Dung Đức Âm cười khẽ, “Ta tự có phương pháp.”

“Ồ?” Long Sách hiếu kỳ nói, “Ngươi có cái biện pháp gì?” “Ngươi không phải đã dạy ta sao? Mặt của ta chính là ta vũ khí sắc bén nhất.” Mộ Dung Đức Âm đối với mỹ mạo của mình vẫn rất tự tin. Long Sách thật hít vào một hơi —— đây không phải là vũ khí sắc bén, đó là phải vũ khí giết người! Đáng chết! Lại phải có một người nam nhân muốn để cho mình ăn dấm chua chơi! Hắn cảm thấy được cách này đã chết.

“Ha ha.” Đức Âm khẽ cười một tiếng, sau đó tức thì mặt lại suy sụp xuống dưới: “Làm một vị bá chủ có phong độ sẽ giả bộ đáng yêu thật là khiến cho người ta cảm thấy là một chuyện rất xoàng, nói chuyện đều phải quanh co lòng vòng như vậy, chẳng lẽ đưa tay vào trong quần áo có thể thành công khiến cho người ta hưng phấn sao?”

“Khốn kiếp, ngươi không cần phải biến sắc mặt trở nên nhanh như vậy!” Long Sách đột nhiên bị hắn đả kích tới —— người này tốc độ thay đổi sắc mặt rất thần tốc. Thật vất vả mới có một lần hưởng thụ cảm giác Đức Âm dụ thụ… …

“Chúng ta đây tiếp tục.” Mộ Dung Đức Âm không chút biểu cảm nói.

“Quên đi, không có hứng thú.” Long Sách rầu rĩ nói.

“Huynh trưởng, ngươi rất không có tình thú.” Trạch Âm nói.

“Khốn kiếp… Rõ ràng có một tên không hiểu phong tình nhất thiên hạ ở…” Mộ Dung Long Sách nghiêng đầu qua một bên.

Vì thế Mộ Dung Đức Âm tay lại duỗi lại đây, tiếp tục ở bên trong quần áo Long Sách sờ a sờ a sờ a.

Tuy rằng động tác thực thô không có hàm lượng kỹ thuật, nhưng mà Long Sách vẫn nổi lên hưng phấn, không có biện pháp, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chỉ dựa vào cái bản mặt là đã đủ để trở thành dụ thụ hạng nhất, nhưng cố tình hắn là công.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Mộ Dung Đức Âm cũng không tiếp tục đội mũ sa, mà đổi lại dùng mặt nạ, tấm mặt nạ này là Long Sách thiết kế riêng cho hắn, hình dạng là hình rồng dữ tợn, làm cho người ta có cảm giác người này bộ dạng vô cùng thâm trầm hung ác. Chuyện kể rằng nửa đêm mang theo cái mặt nạ này đi ra ngoài quả thật có thể dọa chết người, nhưng Mộ Dung Đức Âm quả thực thích cái mặt nạ này, hắn muốn nhờ Long Sách đem tơ vàng dệt thành mặt nạ bạch ngọc

“Ngu ngốc, sẽ nặng chết.” Long Sách liếc hắn, “Thích bạch ngọc như vậy, lúc trước vì cái gì không chuyển thế thành thợ thủ công tạc tượng ngọc trong nhà?”

“Kỳ thật thạch anh không tồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.

Long Sách không để ý tới hắn, kéo áo ngủ bằng gấm bên trong kiệu qua, ngủ.

Vì thế Mộ Dung Đức Âm cũng nằm ngủ bên cạnh Long Sách, ở trong mộng đẹp, chỉ còn mấy buổi sáng nữa lúc tỉnh giấc hắn có thể tận mắt nhìn thấy đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, sau đó hắn và huynh trưởng cùng nhau chuẩn bị nướng thịt dê, còn phân cho nhóm kiệu phu ăn cùng… …

Kết quả ————————————————————

Khi Mộ Dung Đức Âm từ bên trong kiệu đi ra hít thở không khí trong lành, sa mạc hoang vu trước mặt đánh nát ảo tưởng của hắn, dải cát trải dài, trên dải đất mênh mông bát ngát có rải rác vài gò đất, trời và đất mờ mịt, đừng nói gì đến dê, ngay cả một con sâu cũng nhìn không thấy.

“Nơi này chính là Bắc Cương?” Mộ Dung Đức Âm hỏi nhóm kiệu phu phía sau. Bốn người mang mặt nạ gật gật đầu, không biết trong lòng chủ nhân đang nghĩ cái gì.

“Đồ khốn!” Mộ Dung Đức Âm thiếu hụt kiến thức địa lý một cước đá vào xà kiệu, nhưng bây giờ còn chưa thể đi đứng tốt suýt chút nữa hắn đã ngã sấp xuống, may mắn Long Sách từ phía sau đỡ lấy hắn: “Làm cái gì vậy! Cũng không phải không biết tình trạng thân thể của mình, đừng có làm ẩu, không phải là nướng thịt dê hay sao? Linh dương ở hoang mạc so với cừu thảo nguyên còn ngon hơn nhiều.”

“Long Sách, ta khi nào thì nói nướng toàn bộ đám dê chứ?” Đức Âm cảm thấy bị người vạch trần rất chi là không thoải mái.

“Hừ, chút tâm tư này của ngươi bộ tưởng ta không biết sao?” Huynh trưởng hình dáng cao lớn, “Chú ý cách dùng từ của ngươi, không được gọi thẳng tên của ta! Còn có, sau khi đặt chân tới hoang mạc chính là đã vào phạm vi giám sát của cơ sở ngầm Thác Bạt Vũ Tôn, hết thảy đều phải cẩn thận!”

Bọn thị vệ quỷ ảnh thừa dịp Đức Âm đi ra cỗ kiệu, đã thay da cho cỗ kiệu——cái kiệu này thế nhưng các bộ phận còn có thể tháo dỡ lắp ráp lại. Chỉ chốc lát sau, tấm lụa mỏng đỉnh đầu từ từ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Mộ Dung Đức Âm vui vẻ nâng kiệu lên, tựa vào trên gối mềm cách rèm lụa mỏng thưởng thức hoang mạc phong tình, Long Sách thì lấy tấm bản đồ ra nhìn nhìn, bảo nhóm kiệu phu đi về phía Tây Bắc.

Cứ như thế đi gần hai canh giờ, chỉ thấy sắc trời dần dần tối lại, từ xa xa chân trời có một đội nhân mã đang tới, những người đó trang phục cùng một loại hình, người cầm đầu ngăn cỗ kiệu lại, nói: “Ta nhận mệnh tới để nghênh đón thiếu chủ Ma giáo.”

Long Sách vì thế nhảy xuống kiệu, giống như một người quản lý sự vụ nói chuyện đi cùng người nọ. Mộ Dung Đức Âm ngồi ở bên trong kiệu cách rèm lụa mỏng nhìn bọn hắn, nghĩ thầm: có một người huynh trưởng thật tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.