Chương trước
Chương sau
Chuyện kể rằng lúc này hoàng đế giả thành giáo chúng, cuối cùng cũng mò tới địa lao tổng đàn Ma giáo. Nhưng bên trong hầm giam thủ vệ cân gác nghiêm cẩn, giờ phút này trong người hắn lại có thương tích, muốn đi vào địa lao nói thì dễ làm mới khó làm sao? Vì thế hắn giấu mình sau ảng đá quan sát cửa lớn hầm giam, lại để ý động tác cùng ngôn ngữ của nhóm lính gác canh khi vào bên trong thay ca một lúc sau. Vì thế ước chừng ẩn núp một canh giờ, lại thấy nhóm thứ hai đi vào thay ca.

Như vậy đại khái là hoàng đế đã thăm dò quy luật đổi gác, âm thầm lặng lẻ lui tới chỗ cửa lớn, nơi đó có hàng cây tùng rậm rạp che mắt người, dễ dàng ẩn hình lẻn vào, hoàng đế tìm đúng vị trí, quyết định ra tay với một gã thủ vệ thay ca, giả thành bộ dáng của hắn tiến vào cứu người.

Ngay lúc hắn sắp nhảy xuống cành cây đại thụ, thình lình từ đằng sau chưởng phong đánh úp lại!

Hoàng đế khó khăn lắm mới tránh thoát, một bàn tay rộng che cái miệng của hắn lại, phía sau có người nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng! Tôi là thủ hạ của Ân giáo chủ chính là Tả hộ pháp!”

Hoàng đế giật nảy người, quay đầu nhìn lại quả nhiên là hắn, Tả hộ pháp nói: “Nơi đây không nên ở lâu, Thánh Thượng theo tôi rời đi đã! Giáo chủ đã thoát thân!” Vì thế hoàng đế đi theo Tả hộ pháp nhảy lên nhánh cây, lẩn vào bên trong màn mưa.

Long Sách thì không may mắn như vậy, đang theo chân Chu Đồng một đường tiến vào, vốn đang cảm thấy may mắn, không ngờ tiến vào trong điện của độc tôn Chu Đồng ở đó đã đứng sẵn một người tay chắp sau mông đưa lưng về phía bọn hắn. Chu Đồng cả kinh nói: “Lãnh Hồn! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Long Sách vừa nghe, trong lòng kinh hãi —— không ổn! Lãnh Hồn mưu kế thâm sâu không khốn không thua kém gì mình, thế nhưng kế hoạch còn chưa bắt đầu đã gặp hắn! Bất quá nghĩ lại, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Lãnh Hồn là vì Chu Đồng mà đến?

Lãnh Hồn xoay người lại, nhẹ nhàng phun ra lời nói đánh nát toàn bộ ảo tưởng của Long Sách: “Mộ Dung Long Sách, ta có nên khen ngợi dũng khí của ngươi hay không đây?” “A?! Lãnh Hồn, làm sao ngươi biết?” Chu Đồng vỗ vỗ đầu, “Chẳng lẽ ngươi một mực giám thị ta?”

Lãnh Hồn cười lạnh: “Từng ngọn cây cọng cỏ trong Vân Châu Chỉ này không thể gạt được đôi mắt của ta! Chu Đồng, quay về đi, sau đó sẽ bàn về hình phạt cho ngươi sau!”

“Ô ô ô! Người xấu!” Chu Đồng cũng coi như là biết điều, chit chit oai oai mấy tiếng đã nhanh chân chạy trốn.

Lãnh Hồn nhìn Long Sách, nói: “Có tình cảm, con người sẽ biến thành kẻ ngu xuẩn nhất, ngươi nói có đúng không? Long Sách thành chủ.”

Mộ Dung Long Sách không hề sợ hãi, nói: “Đại Tế Ti, ta đến không phải là cơ hội mà ngươi luôn luôn chờ đợi sao? Ta chỉ là thuận theo tâm tư của ngươi, nếu ngươi cho phép ta đến nơi đây, nhất định hy vọng ta có thể mang đến một vài lợi ích cho ngươi đi!”

“Ngươi cũng là người thông minh, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi!” Lãnh Hồn không muốn quanh co vòng vèo, “Thiếu chủ khó có thể dứt bỏ tình cảm nhàm chán với ngươi, đây chính là khuyết điểm duy nhất của hắn, ta muốn để cho hắn trở nên hoàn mỹ, muốn quét sạch điểm yếu của hắn. Dù ta giết ngươi, thì ngược lại ngươi sẽ biến thành kẻ mà hắn vĩnh viễn nhớ mãi không quên, cho nên ta muốn ngươi còn sống, hơn nữa, muốn hắn đối với ngươi hoàn toàn thất vọng.”

“Nếu ta không nhận lời?” Long Sách không dự đoán được hắn thế nhưng sẽ độc ác như thế.

“Ngươi nhất định đáp ứng.” Lãnh Hồn vỗ tay, một gã tùy tùng bưng đến đây một cái hộp ngọc nhỏ dài chừng thước, tráp hộp này làm từ hàn băng, hơi lạnh phả vào người. Đem tráp hộp đặt lên bàn, Lãnh Hồn bảo Long Sách mở ra.

“Đây là?” Long Sách trong lòng lộp bộp một tiếng, đi tới trước, mơ hồ ngửi được mùi máu tanh.

“Sao không mở ra nhìn xem?” Lãnh Hồn ý cười nhộn nhạo.

Long Sách đưa tay ấn nắp tráp, hít sâu một hơi, chậm rãi mở ra, nương theo khí hơi màu trắng lạnh lẽo không ngừng trào ra, một vật nằm bên trong từ từ hiện ra trước mắt!

“A a a a!!!!!” Long Sách tiếng kêu thảm thiết truyền khắp điện độc tôn, thê lương vô cùng.

Lãnh Hồn mắt phượng cơ hồ híp thành một đường, vừa lòng nhìn thấy hiệu quả ——trong hộp kia chẳng phải thứ gì xa lạ, đúng là một cái chân người, hình dạng cái chân kia, tuyệt đẹp tới trình độ tột đỉnh, làn da so với tuyết gấm còn sáng bóng non mềm có hơn, chỉ là từ chỗ đầu gối bị người một đao chém đứt, vết cắt ngay ngắn làm cho người ta không khỏi mơ màng chủ nhân của cái chân này đến tột cùng người đẹp đến nhường nào, sao lại bị đối đãi loại cực hình thế này?

Long Sách ngã ngồi trên mặt đất, không muốn phải nhìn lại lần thứ hai. Lãnh Hồn nói thêm: “Với tình yêu của thành chủ dành cho đứa em trai hơn cả bản thân mình, chủ nhân cái chân là ai chắc nhìn cũng đủ biết, bất quá ta tin chắc, cho dù Thiếu chủ thiếu một chân hoặc là hai cái đùi, cũng không ảnh hưởng tới việc hắn xưng bá thiên hạ, Ma giáo có rất nhiều cao thủ nhanh nhẹn linh hoạt có thể vì hắn chế tạo chân giả tinh xảo, nhưng mà người huynh trưởng là ngài, có đồng ý chứng kiến một người em trai như vậy xuất hiện ở trước mặt của ngươi hay không? Hay là, thiếu thêm một cánh tay cũng không có việc gì?”

Long Sách run nhè nhẹ, nhắm mắt lại, khó nhọc nói: “Đừng đối xử với hắn như thế nữa, mọi chuyện ta sẽ nghe theo ngươi.” Dứt lời ngực phập phồng, đột nhiên yết hầu nóng lên, thế nhưng một ngụm máu tươi phun trên mặt đất —— đây là thương tâm quá mức đến nỗi hộc máu.

“Xem ra Long Sách thành chủ đi đường mệt nhọc, người đến, mang thành chủ đi nghỉ ngơi.” Lãnh Hồn hạ lệnh, để cho người ta đưa hắn kéo xuống.

Đến tận đây, hắn mới xoay người, nhìn thấy đùi người bên trong hộp ngọc, khóe miệng không khỏi trên cong lên, nói: “‘ Song Thủ Xà’ quả nhiên danh bất hư truyền, điêu luyện sắc sảo, thế nhưng tạo hình như thật.”

Từ đằng sau tấm bình phong một người hiện ra, thở dài nói: “Đại Tế Ti quá khen.” Người này ăn mặc quần áo kẻ dưới người hầu, cũng chính là người bên người hầu hạ Mộ Dung Đức Âm tắm rửa, chỉ thấy trên mặt hắn lau một cái, bóc rụng mặt nạ da người, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.

Người này danh hiệu là Song Thủ Xà, tên thật là Triết Triết (zz),đến từ Tây Hồ, có một đôi tay khéo léo tuyệt vời, am hiểu chế tạo các loại đồ vật tinh xảo, lần này hắn ẩn núp bên người Mộ Dung Đức Âm, mỗi ngày hầu hạ mỹ nhân tắm rửa, đùi tự nhiên nhân cơ hội sờ soạng không ít, sớm đem cặp chân tuyệt vời kia in trong lòng, vì thế dựa theo yêu cầu của Lãnh Hồn tạo ra cái chân giả y như đúc, thế nhưng có thể qua mắt Long Sách!

Lãnh Hồn để cho Song Thủ Xà thu chân giả về, tính tính canh giờ, cũng đến lúc thu lưới bắt luôn hai con cá lớn khác. Ha ha, ngày hôm nay trong tổng đàn thật sự là ngày phong thuỷ trù phú. Lãnh Hồn mỉm cười, hết thảy đều trốn không thoát khỏi mưu kế của hắn.

“Người đến, lấy ống thổi cổ gọi cổ thú Thiết Vân tới.” Lãnh Hồn hạ lệnh, hắn muốn lợi dụng độc trong người Thiết Vân để đối phó với “cá lớn” đã đến.

Một khắc sau, một con mèo mập mặt tròn núc ních đô đô, có hai vằn cằm, mông túm túm bị người dắt vào, Lãnh Hồn nhìn thấy cái cục bông béo kia, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Bẩm báo Đại Tế Ti, đây là Thiết Vân, là Thiếu chủ nhiều ngày đến đối với hắn sủng ái có thêm, thế cho nên đem nó uy thành cái bộ dáng này…” Tên kia nơm nớp lo sợ nói.

Ba!

Cái bàn làm từ gỗ đàn tốt nhất ở dưới tay Lãnh Hồn chẻ đôi vỡ thành mảnh nhỏ —— hắn xoay người sang chỗ khác, không ai thấy được vẻ mặt của hắn, chính là lúc này bầu trời một tiếng sấm ầm ầm vang lên, sấm sét vang dội rất là khủng bố.

Trong rừng sâu núi thẳm mưa to trút nước, Ân Cốt không nghe lời khuyên cáo, quả nhiên gặp phải đệ nhất sát thủ của Lãnh Hồn ẩn mình canh sẵn, Ân Cốt võ công còn chưa kịp khôi phục rất nhanh đã bị đánh thành trọng thương té xuống núi, cũng may lúc trước thả ra cổ thú của mình tìm được Tả hộ pháp, Tả hộ pháp mang theo hoàng đế theo dấu cổ thú một đường tìm kiếm, cuối cùng trong đống cỏ cây ở chỗ triền núi tìm được Ân Cốt cả người toàn là máu.

Bất chợt nhìn thấy Ân Cốt, hoàng đế buồn vui lẫn lộn, ôm Ân Cốt rơi lệ đầy mặt, Tả hộ pháp vội vàng thúc giục, muốn nhóm bọn hắn nhanh chân tìm nơi an toàn lánh nạn.

Ân Cốt hơi hơi hé miệng, ngón tay chỉ tới một hướng, dùng toàn bộ khí lực cuối cùng nói: “Sơn… Động…Trong… Có… Mộ Dung… Đức Âm… …” Dứt lời đầu vừa lệch, rốt cục hoàn toàn hôn mê.

Hoàng đế trong mắt hiện lên hừng hực hận ý, cắn răng nói: “Tốt lắm! Cốt nhi, ngươi làm tốt lắm! Ngươi giúp chúng ta kiếm được lợi thế lớn nhất!”

Cổ thú của Ân Cốt chính là một con chồn đen, chồn ta khứu giác bén nhạy, trí tuệ thông linh, nó hiểu được ý lời nói cuối cùng của chủ nhân, nhanh chân dẫn đám người hoàng đế lặn lội đi trước, rốt cuộc cũng tìm được chỗ huyệt động, đẩy đống cỏ mọc hai bên, chỉ thấy bên trong quả nhiên có ánh lửa chớp sáng, trên thạch đài còn nằm một người!!

Tả hộ pháp nhảy qua, xốc thảm lên, người kia quả nhiên chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hồn xiêu phách lạc———— Mộ Dung Đức Âm!! Giờ phút này hắn còn đang ngủ say, Tả hộ pháp kiểm tra một chút, thấy trên hai chân hắn có vết máu cùng vải trắng, nội lực thiếu hụt, xem ra đã là một phế nhân.

“Thu hoạch ngoài ý muốn!” Hoàng đế đem Ân Cốt ôm tới gần đống lửa, bắt đầu giúp hắn chữa thương, bọn hắn quyết định ở chỗ này tạm thời tránh né mưa gió, chờ trận mưa to lần nữa lại tiếp tục ra tay hành động, huống hồ tình huống lúc này của Ân Cốt không thể lạc quan, quan trọng là cứu người trước.

Một đêm mưa gió đi qua, Mộ Dung Đức Âm từ trong giấc ngủ say no nê tỉnh dậy, nhìn thấy trong sơn động có thêm ba người, đều là người quen, hắn hơi hơi giật mình, hoàng đế bộ dạng tiều tụy, ánh mắt lại lập lòe sáng lên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn đi đến trước giường Mộ Dung Đức Âm, lạnh lùng nói: ” Thiếu chủ Thiên Võng, ngươi khiến chúng ta thật thê thảm!”

“Ngươi cái tên cẩu hoàng đế này! Đừng đụng ta!” Mộ Dung Đức Âm quấn lấy thảm, mắt lộ ra hoảng sợ.

“Không có võ công, gân chân cũng bị đánh gãy, ngươi bây giờ tính làm sao để đối phó ta?” Hoàng đế một phát bắt được lọn tóc của hắn, đem hắn ném tới trên giường, lấy tay chận bên người hắn nói: “Mộ Dung Đức Âm, không nghe lời của ta, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho ngươi cầu xin tha thứ!”

Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt oán hận, như vậy lại có một phen phong tình khác lạ, hoàng đế không thể không thừa nhận, Mộ Dung Đức Âm vô luận khi nào cũng đều tuyệt sắc mê người như vậy, nhưng mà Ân Cốt còn đang hôn mê, sống chết chưa rõ, không thể chấp nhận được hắn tiêu phí thời gian chỉnh lý Mộ Dung Đức Âm, Tả hộ pháp nói: “Thánh Thượng, trong thành có nơi chúng ta an thân, mời.”

Vì thế hai người một người một tên, ôm lấy Mộ Dung Đức Âm cùng Ân Cốt, giờ phút này bên ngoài trời quang mây tạnh, bọn hắn nhảy ra cửa động tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn bôn ba chạy dưới nắng mai. Mà ở đằng sau bọn họ, vô số bóng đen như hình với bóng, theo sát đằng sau, nhìn thấy bọn hắn dần dần rơi vào tấm lưới do Lãnh Hồn bện dệt.

Mộ Dung Long Sách bị giam lỏng trong một cái sân ở tổng đàn Ma giáo, hắn mặt mũi uể oải, hỏi tâm phúc doLãnh Hồn phái tới: ” Thiếu chủ của các ngươi hiện tại được không?”

“Thiếu chủ rất tốt, thành chủ xin hãy yên tâm.” Kẻ thân tín cười nói, “Xin thành chủ ngồi chờ, Đại Tế Ti đã vì ngài chuẩn bị một tiết mục long trọng.”

“Đáng giận! Các ngươi là lũ ác ma ăn tươi nuốt sống!” Mộ Dung Long Sách tự nhiên biết tiết mục mà bọnnói là cái gì —— chờ nhìn thấy Đức Âm cùng mình chia cắt đau lòng thảm thiết nhất như thế nào! Mà những thứ kia đều là do một tay Lãnh Hồn biên soạn! Đức Âm đáng thương, không thể đi đứng còn phải bị ngược tâm như thế… Hắn là huynh trưởng lại trơ mắt nhìn hắn chịu khổ… mình thật sự là kẻ vô dụng! Mình là phế vật!

Tức giận đến khó thở, Mộ Dung Long Sách một quyền đánh vào trên cây cột, cũng không để ý tay của mình máu tươi đầm đìa, đau xót này nào có thể so được với một phần ngàn nỗi đau trong lòng, làm sao so sánh với nỗi đau khi Đức Âm phải chịu tra tấn chứ?

Kính mời mọi người đón chờ chuyện tình bi thương thê lương ở chương sau
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.