Chương trước
Chương sau
“Chẳng lẽ là sát thủ tam Vương phái tới?!” Lý Tư Hàm ở trên giường nói thầm.

“Ai biết được?” Mộ Dung Đức Âm cơ hồ là ngồi trên người hắn, chợt nghe thấy bên ngoài âm thanh lộn xộn như cửa sổ bị đánh rách cùng sự thâm nhập của của vài người. Đức Âm và Lý Tư Hàm lập tức ngậm miệng nín thở. Trong bóng tối đối phương lùng xục khắp xung quanh, từ tiếng bước chân có thể đoán là bốn người.

Khoảng cách của những người đó với chiếc giường càng lúc càng gần, vòng tìm kiếm dần dần thu nhỏ lại. Đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ giường lớn bay ra, nhảy qua cửa sổ thoát đi. Đám sát thủ lập tức phản xạ theo, hàng loạt phi tiêu tẩm độc được phóng ra. Đạo hắc ảnh kia hạ xuống trên tường rào bên ngoài, hóa ra là Đức Âm nắm chăn bao lấy hai người, những phi tiêu kia đều găm hết vào chăn rồi bị Đức Âm ném đi. Lúc này hai người đứng trên tường rào đưa lưng về phía ánh trăng, Mộ Dung Đức Âm đứng chắp tay, mái tóc phiêu phiêu, thon dài thân ảnh khuất bóng như huyễn như tiên.

Bốn tên sát thủ đuổi ra ngoài ngẩng đầu nhìn họ, bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi nhất trí, cầm đao nhảy lên tính bắt cả hai!

“Hết phi tiêu rồi chứ?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói, “Đến lượt ta trả lại các ngươi.” Dứt lời ống tay áo phất lên, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã cầm một đóa hải đường hái bên chân tường rào, chỉ thấy ngón tay của hắn lay động một cái, trong nháy mắt đóa hoa tan nát. Tay giương lên, từng mảnh lạc hồng tứ tán bay trở thành một lợi khí giết người! Cánh hoa mặc dù mỏng manh nhưng khi rời khỏi ngón tay của Đức Âm lại vô cùng uy lực, bốn tên sát thủ ở giữa không trung bị cánh hoa điểm trúng huyệt đạo, dồn dập té xuống đất. Một thân tuyệt học đáng tự hào thế nhưng ở trước mặt Đức Âm thì cả cơ hội thi triển nửa chiêu cũng không có.

“Đây hẳn là ‘Niêm hoa thương nhân’ trong lời đồn!” Lý Tư Hàm thán phục nói. Lúc này, Đức Âm vỗ tay một cái, mấy tên ảnh vệ từ trong góc xuất hiện bắt lấy bốn tên sát thủ, gỡ che mặt của bọn họ ra. Đám ảnh vệ không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, xem ra bốn người này cũng là những cao thủ cực lỳ lợi hại. Lý Tư Hàm nhảy xuống tường rào đến thăm dò cũng phải khiếp sợ một phen. Mộ Dung Đức Âm đối với mấy chuyện giang hồ này không hiểu nhiều lắm, cũng không có hứng thú với thân phận của bọn họ nên phân phó nói: “Cứ theo lời thành chủ mà làm, đem bốn người này đi thẩm vấn, hỏi bọn họ xem chủ mưu đằng sau là ai.”

“Vâng, Nhị công tử.” Đám ảnh vệ bắt đầu cảm thấy kính nể Nhị công tử.

Lý Tư Hàm chắp tay tạ ơn mọi người, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nhưng mà tim của hắn vẫn còn đắm chìm ở một khắc tuyệt vời trên giường kia. Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu.

Không hiểu sao, Lý Tư Hàm đột nhiên có cảm thụ như vậy.

Còn ở trong đình viện của Mộ Dung Đức Âm, một đống người đang cùng Hái Hoa Tặc Lang Điệp kia giằng co. Lang Điệp mang một bán mặt nạ màu vàng kim, phục sức hoa mỹ, miệng lưỡi lợi hại, gã đứng ở trên nóc nhà mắng chửi gây sự với mọi người. Thiên Dật phái ban đầu muốn giải quyết trong hòa bình bây giờ đã bước vào đối chiến. Thiên Dật phái là danh môn chính phái, bị gã khiêu khích cũng không muốn dùng phương pháp vây công mà thay phiên nhảy lên nóc nhà tỷ võ cùng Lang Điệp kia.

Mộ Dung Long Sách nhìn đã hết hứng thú, viện cớ đau bụng đi nhà xí mà biến qua phía Đức Âm thăm dò tình hình. Hắn không muốn người của Thiên Dật Môn vướng vào cuộc chiến của Trấn Tây Vương và Tam Vương kia nên đã đem hai bên tách ra, không ai dính ai. Lang Điệp kia nhìn như hung hãn cuồng ngạo nhưng thực ra đang câu thời gian, có điều gã không biết được bốn sát thủ đã sớm bị Đức Âm giải quyết hết.

Trùng hợp Mộ Dung Đức Âm cũng từ chỗ của Lý Tư Hàm trở lại, hai huynh đệ liền gặp nhau ở hành lang giữa đường.

“Huynh trưởng, Lang Điệp đó vẫn chưa đi?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.

“Không sai, hắn đang trì hoãn thời gian.” Mộ Dung Long Sách nói, “Xem ra còn kéo dài lâu. Đức Âm ngươi qua phòng ta nghĩ ngơi đi.”

“Không sao.” Mộ Dung Đức Âm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên. Cách đó không xa chính là nóc nhà trong viện hắn, Lang Điệp trên đó ném bình rượu qua một bên, rút nhuyễn kiếm ra đang muốn khiêu chiến với Đinh Hàng.

Mộ Dung Long Sách cũng ngẩng đầu xem, nói: “Lang Điệp mặc dù thanh danh bất hảo nhưng võ công cũng thuộc dạng sâu không lường được, cộng thêm hắn xảo trá dị thường, Đinh Hàng sẽ bị thua thiệt.”

“Làm hắn nhanh cút đi, tránh quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.” Mộ Dung Đức Âm không vui nói.

“Vâng vâng vâng, ngươi ngủ thì ngủ đi, đừng quan tâm là được.” Long Sách nói.

Vừa dứt lời thì thấy Lang Điệp lấy ra một cây sáo ngọc, dùng mười phần công lực thổi lên, thanh âm khếch đại khắp nơi, vô cùng sắc bén khiến những người đứng gần bị chấn màng nhĩ phát đau, chỉ sợ trong mười dặm đều có thể nghe thấy.

“Kiểu này thì làm sao mà ngủ!” Mộ Dung Đức Âm cả giận nói.

“Đã bảo ngươi không cần phải để ý hắn mà, một lát ta sẽ tự dọn dẹp hắn.” Long Sách vỗ vỗ bờ vai của Đức Âm, thuận thế kéo hông hắn hướng vào trong lòng ngực mình, cười nói: “Đức Âm muốn ta ôm ngươi về phòng sao?”

Mộ Dung Đức Âm cũng cười nói: “Ngươi muốn ta về phòng ôm ngươi sao?”

“Hừ!” Long Sách nhéo hắn một cái, “Không được ở trước mặt người ngoài làm loạn! Đi ngủ đi!” Vừa nói vừa kéo Mộ Dung Đức Âm đi hướng trở lại.

Chỗ ở của Long Sách chính là Long Ngâm Cư, là nơi trung tâm của sơn trang cũng như trung ương của Băng Tiễu Thành. Xung quanh phòng được bố trí cơ quan tầng tầng lớp lớp không thua gì Tuyệt Ảnh Thành. Nếu như đi một mình thì cả Mộ Dung Đức Âm cũng không tùy tiện tiến vào bí điện nghị sự này của Long Sách. Ngoài ra còn có lời đồn rằng phía dưới Long Ngâm Cư là một địa cung phức tạp, bên trong ẩn chứa vô số võ lâm chí bảo.

Long Ngâm Cư chia làm hai, một nửa là khu công vụ đặc biệt cẩn mật, một nửa khác có thể coi là hậu cung của Long Sách tên là Long Tiếu Uyển. Bên trong nơi đó không khác gì hậu cung xa xỉ của hoàng đế, còn có một lối đi chuyên dụng cho nam sủng tiến tiến xuất xuất. Hôm nay Long Sách an trí Mộ Dung Đức Âm ở nơi hoa lệ vô song nhất trong cư. Không ngờ, hai người vừa bước vào tẩm điện thì phát hiện bánh điểm tâm đã bị người cắn qua, trên đất còn tán lạc một chiếc áo khoác và một đôi giày. Hai người cùng nhìn vào trong thì thấy trên giường lớn mềm mại của Long Sách có một nam tử vô cùng tà mị đang dựa nằm, vạt áo mở rộng để lộ ra thân hình tinh tráng. Nâng chiếc cốc bảo thạch của Long Sách thưởng thức rượu ngon, bộ dáng vô cùng tự nhiên thoải mái, gã híp mắt khen: “Hảo hưởng thụ! Hảo hưởng thụ! Nếu ôm thêm một mỹ nhân nữa thì cuộc đời này của Lang Điệp không còn gì đáng tiếc nữa!”

“Thì ra người triền đấu lúc nãy không phải là Lang Điệp thực sự mà ngươi mới phải!” Đức Âm nói.

Lang Điệp hắc hắc nhếch miệng cười quan sát Mộ Dung Đức Âm, nói: “Thật đúng là mỹ nhân! Rất đẹp! Lang Điệp tự tin đã xem qua tất cả phương thảo của thiên hạ này, nhưng ngươi không phải là phương thảo. Ngươi là phượng hoàng! Hồ điệp ta hôm nay muốn ăn thịt phượng hoàng. Ha ha ha ha ha ha Ồ, tư sắc của huynh trưởng ngươi cũng là thượng thượng đẳng, ta cũng sẽ hưởng dụng luôn, để hầu hạ rượu và thức ăn tốt lắm.”

Mộ Dung Long Sách cũng không tức giận, cười lạnh nói: “Lang Điệp, ngươi quả nhiên bản lĩnh cao cường, không chỉ giỏi lừa gạt mà còn có thể đi tới nơi này. Ta vốn muốn để cho ngươi một con đường sống, bây giờ là ngươi tự tìm tử lộ!”

Dứt lời, Mộ Dung Long Sách và Mộ Dung Đức Âm liếc mắt nhìn nhau, Long Sách liền động thân chắn trước mặt Đức Âm kêu lên: “Người đâu!”

“Vô dụng, vô dụng. Những người ở phụ cận đều bị ta làm hôn mê bất tỉnh. Lại nói, lúc các ngươi tiến vào có ngửi thấy một mùi thơm không? Bây giờ chỉ sợ là cả người đã vô lực rồi phải không?” Lang Điệp lè lưỡi l**m l**m môi của mình, càng phát ra vẻ tà mỹ ma mị. Gã thật sự có năng khiếu đi làm hái hoa đạo tặc.

“Mấy thứ thủ đoạn rẻ tiền như vậy có thể làm gì được Mộ Dung Long Sách ta?!” Long Sách vừa nói vừa phóng ra một chưởng, muốn lập tức lấy mạng Lang Điệp.

“Xuất thủ thật ngoan độc, thành chủ thật không tốt tý nào!” Lang Điệp lộn ra sau giường, tránh được một kích trí mạng của Long Sách, mà ly rượu trong tay gã bị ném lên sau cũng được gã vững vàng cầm lại, không tràn một chút. Sau đó gã lại nhẹ nhàng đáp xuống tay vị của giường, quần áo xốc xếch lộ ra ngực trần cùng bắp đùi, dùng tư thế khoa trương mà một hơi uống sạch bình rượu. Trong mắt Lang Điệp tinh quang tăng vọt, không hoảng hốt cũng không vội vàng rút ra một chiếc roi kim ti.

“Đức Âm mỹ nhân, ngươi hút phải mê hương có phải cảm thấy đứng có chút khó khăn không? Không bằng đến nằm vào lòng của hồ điệp ca ca, đừng miễn cưỡng mình!” Lang Điệp hắc hắc nói.

Lúc gã nói chuyện, Long Sách đã lấy xuống thanh bảo kiếm treo trên tường, kiếm thế cuồn cuộn tạo thành một võng kiếm gió cũng không lọt qua nổi, muốn ép giết Lang Điệp. Thân roi của Lang Điệp cuốn lên đối phó, hai người nhất thời khó phân cao thấp. Mộ Dung Đức Âm thấy thế liền muốn rời đi. Không ngờ Lang Điệp vừa rồi chẳng qua chỉ xuất bảy thành công lực, nhìn thấy Đức Âm muốn ly khai thì tăng lên kình lực của sợi roi, chấn đứt thanh kiếm trong tay của Long Sách. Long Sách ném đoạn kiếm, khó khăn né đi một chiêu trí mạng. Hóa ra, Lang Điệp kia giương đông kích tây, nhân cơ hội phóng người qua, nhanh chóng bắt được Mộ Dung Đức Âm xoay hắn lại, kiềm chế vào trong lòng uy hiếp Long Sách.

“Mộ Dung Long Sách! Ngươi nếu dám tiến lên một bước ta sẽ phế đôi mắt của Mộ Dung Đức Âm!” Móng tay dài của Lang Điệp nắm lấy quai hàm của Đức Âm uy hiếp, thân hình của gã không ngừng lui về phía sau có vẻ muốn tìm cơ hội bắt Đức Âm rời đi.

“Uy.” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên đưa tay gạt ra sự kiềm chế của gã khiến cho Lang Điệp hơi kinh hãi, ngay sau đó người nói: “Mỹ nhân không nghe lời cũng không tốt!” Vì vậy muốn điểm huyệt hắn.

Mộ Dung Long Sách thức thời nhắm hai mắt lại. Mỗi lần hắn thấy Đức Âm xuất thủ đều bị hoa mắt, tên kia cũng không chịu chậm lại một chút, báo hại làm người ta sinh ra ảo giác choáng váng.

Quả nhiên ngay khi hắn vừa nhắm mắt thì một tiếng rơi xuống đất nặng nề vang lên, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy Lang Điệp bị Đức Âm giẫm dưới chân. Lang Điệp còn không kịp phục hồi tinh thần, không hiểu tại sao mình lại ngã xuống đất, cứ như mặt đất đột nhiên đảo người với mình, đầu óc cũng muốn hoa lên.

Trong đời gã chưa bao giờ trải qua chuyện kì quái như vậy, con ngươi cố gắng định hình lại thì liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt luân của Mộ Dung Đức Âm lộ ra nụ cười ung dung, một chân đạp thẳng lên mặt của gã.

“Điệp công tử. Bây giờ lựa chọn não lập tức văng ra ngoài, hay là đàng hoàng cung khai đây?” Mộ Dung Đức Âm cười hỏi.

“Cái gì?!!” Lang Điệp hoàn toàn bối rối.

“Ách.” Mộ Dung Đức Âm sờ sờ cằm của mình, chân rời khỏi mặt của gã sang sàn nhà bên cạnh đó. Lang Điệp đang muốn nhân cơ hội đứng dậy đột nhiên trước mặt nổ một tiếng thật lớn làm gã cảm giác mình muốn điên rồi, không, còn sợ đến suýt hộc máu. Sau khi nhìn thấy rõ Đức Âm một cước đạp sụp mặt đất trước mặt gã, miếng đất phía sau cũng đã nứt ra muốn nát, còn tiếng vang thì nửa ngày không dứt khiến mặt Lang Điệp đen hẳn lại chảy đầy mồ hôi.

“Đất của ta!!” Mộ Dung Long Sách kêu lên.

“À, thì dùng não của Điệp công tử bù vào tu bổ là được.” Mộ Dung Đức Âm vẫn như cũ mỉm cười, chẳng qua cả người tỏa ra sát khí đáng sợ đến nổi cả người Lang Điệp cứng ngắc.

” A a a a a a a a a a a a a——————– ”

Vì vậy, tự tôn của Hái hoa tặc đệ nhất thiên hạ nháy mắt bị chà đạp phá hủy hầu như không còn.

Lần hái hoa kinh khủng nhất qua đi như vậy đấy—————

Nguyên lai, mỹ nhân xinh đẹp nhất là tuyệt đối không thể rớ vào!!!!!!!!!!!!!!!!!

E/N: Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỹ dã phong lưu – Chết dưới thân mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu.

Phương thảo ở đây ý chỉ nam nhân. Thường thì những kẻ đi cướp sắc nam được gọi là Hái thảo tặc, cướp sắc nữ thì là Hái hoa tặc nhưng mà cách gọi nào cũng là cướp sắc mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.