Chương trước
Chương sau
U Linh sơn trang vố chính là được kiến tạo lại trên một cổ đại di tích của một hoàng cung phức tạp, kích thước rất lớn. Lúc mới vào sẽ cảm thấy nơi này không khác với sơn trang bình thường là bao, nhưng càng đi vào trong sẽ thấy được những tòa lâu cao v*t trong mây, bố cục quỷ quái khiến cho người ta khó phân biệt được phương hướng.

Tuyết dần dần ngừng, từ trong mây đen lộ ra mặt trăng sáng ngời chiếu rọi xuống sơn trang. Đông đảo cao thủ đến từ Tuyệt Ảnh Thành thế nhưng vô tình từ các nơi hội tụ đến mộ giải đất trống, bốn phía dần sáng lên vô số đèn l*ng. Trải qua nửa đêm chém giết đã bị người vây ở trung gian. Cách đó không xa có một lầu các cao v*t, một người tựa vào lan can mà đứng, tay đang cầm một chén mai hoa tửu ấm áp, hứng thú quan sát hết thảy.

Lý Tứ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn phía đã bị mai phục dày đặc, trong lòng hắn trầm xuống biết bọn họ đã trúng kế rồi!

Mặc dù hành động lần này đã chuẩn bị rất lâu, lại bí mật vô cùng nhưng U Linh sơn trang còn cao hơn một bậc, hoàn toàn bao vây bọn họ. Xem ra tối nay đừng nói là đi trộm bảo, ngay cả có thể ra ngoài được hay không còn là cả vấn đề.

Nam tử trên lầu cao kia một thân tuyết y, tóc theo gió vũ động, phong tư băng khiết giống như nguyệt hạ thần tử. Hắn đem chén rượu bỏ xuống khay tùy tùng đang bưng, nói: “Truyền lời.” Vì vậy, một tên quản gia trên đài cao hắng giọng truyền âm nói: “Y Tuyết trang chủ thỉnh chiêu! Nghe thấy Mộ Dung công tử thiên hạ vô song, cung thỉnh nhất chiến, so tài võ học!”

hắng giọng đáp lời: “Xin lỗi! Trong chúng ta không có họ Mộ Dung, sợ đã khiến các ngươi thất vọng! Hôm nay chúng ta đi đã không màng sinh tử, muốn đánh muốn giết thì làm một trận cho thống khoái đi!!”

Hắn vừa dứt lời, cảm thấy trên người nhẹ đi, một món đồ đột nhiên bay xuống, lại là áo choàng cảu Mộ Dung Đức Âm!?

Lý Tứ ngẩng đầu nhìn lên, thoáng chốc ngất lịm..

“Mộ Dung Đức Âm xin chỉ giáo.”

“A? Công tử tới là tốt rồi.”

Tuy là một cuộc đối thoại cực kì qua quít bình thường, nhưng lại là hai nhân vật kinh diễm nhất thiên hạ. Một người tựa vào hành lang mà đứng, một người khoanh tay đứng trên lan can. Lầu các cách mặt đất mấy chục thước, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, không khí đông đặc!

Mộ Dung Đức Âm một thân hắc bào cùng với bạch y trang chủ tào thành tiên minh đối lập. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, giống như là người quen cũ lâu năm. Mọi người ở đây lúc này đều ngưng thở. Trang chủ thản nhiên nhận lại bối kiếm do thuộc hạ đưa tới, hỏi: “Theo công tử, cực hạn của võ học là gì?”

“Sức mạnh.” Mộ Dung Đức Âm chậm rải ngồi xổm xuống, hắn đưa lưng về phía ánh trăng, con ngươi tỏa sáng, bào tử như sắp bung ra, sát khí ẩn nhẫn không phát khiến người ta hít thở khó khăn.

Không ai biết hắn ở nơi đó từ lúc nào cả.

“Hậu duệ của Nhâm Thiên Cuồng, ngươi có tư cách cùng ta đánh một trận!” Trang chủ híp mắt, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.”Thắng ta, ta sẽ cho các ngươi toàn thân rời đi, không truy cứu mạo phạm của các ngươi.”

Khi hai chí cường nam tử lần đầu tiên giao phong phát ra một tiếng vang khổng lồ, tất cả mọi người thần hồn câu liệt. Cái âm thanh đáng sợ đó căn bản không thể do người tạo ra được! Trong tiếng nổ vang trời đó, tòa các lâu ầm ầm sụp đổ, không thể nhìn thấy thân ảnh của hai người kia trong khói bụi ngất trời, bên tai không dứt tiếng nổ của những lần giao phong mãnh liệt. Bọn họ đến tột cùng sử dụng vũ khí gì vậy?! Tại sao thanh âm lại chói tai cực đại đến như thế?! Kiến trúc bốn phía không ngừng bị phá hư cùng cuồng phong hỗn loạn là chuyện gì đang xảy ra?! Tại sao trận tỷ võ này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ?!!

“Ta nghĩ rằng cõi đời này không còn nữa!!” Thanh âm hưng phấn của Y Tuyết lẫn lộn với nội kình mãnh liệt chấn đầu óc người phát đau. Mọi người thống khổ che lại lỗ tai, nghe tiếng gầm thét của hắn: “Ta nghĩ rằng trên đời này sẽ không còn ai có thể đối kháng lại với ta nữa!! Mộ Dung Đức Âm!! Gặp được ngươi thật tốt quá!!”

“Chỉ là ngược lại, ta không thích tranh đấu với người khác.” Mộ Dung Đức Âm trả lời một câu, hai người bọn họ đột nhiên tách ra, đứng trên góc lâu các đối diện nhau. Đám người Lý Tứ lúc này mới nhìn rõ bọn họ, chỉ thấy quần áo trên người Mộ Dung Đức Âm bị chấn nát bấy, mình trần mà đứng lộ ra thân thể tinh hãn thon dài, hắn nắm nhuyễn kiếm tựa như phục ma kim cươg. Nhuyễn kiếm được truyền chân khí vào khiến lưỡi kiếm thẳng tắp, dưới ánh trăng nhẹ nhẹ tản ra hàn khí màu lam. Còn quanh người Đức Âm bao bọc bởi sát khí, dày đặc đến độ chỉ liếc nhìn một cái cũng cảm thấy đáng sợ đảm hàn. Hắn như một tử thần tối mỹ lệ dưới trăng!

Còn ở đối lập nóc nhà, thân thủ Y Tuyết lại thanh nhã, quần áo hoàn hảo, trên dung nhan vốn lạnh như băng bây giờ nhuốm một tia hưng phấn thị huyết, bễ nghễ nhìn xuống Mộ Dung Đức Âm ẩn hiện cuồng thái.

“Cuồng nhân tuyệt mỹ!” Y Tuyết khẽ mỉm cười, trường kiếm nhất chỉ, khí độ khuynh tuyệt thiên hạ, “Một chiêu nữa, quyết định thắng bại!!”

“Phụng bồi.” Mộ Dung Đức Âm hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng đối phương. Tiếp một lần đối kháng nghẹt thở nữa!

Đến khi thần binh trên tay hai người phản chiếu ánh trăng, hàn quan tăng vọt! Cơ hồ là đồng thời, cả hai nhảy lên, trùng kích một cú mãnh liệt nhất!!

——

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan từ trong miệng nam nhân không ngừng phát ra, tóc hắn xõa dài, mình trần trong gió rét. Lúc này thắt lưng hắn cong lại, che miệng, máu từ khe tay không ngừng nhỏ xuống, lảo đảo từ trên đất ngồi dậy, có mấy phần chật vật. Trước ngực hắn bị Y Tuyết đánh một chưởng, một quyền kia đánh nát cột đá phía sau hắn. Trên vai, bên hông cùng đùi bị một chiêu thức nhất kiếm tam trảm chém phải, không ngừng chảy máu. Cả người đều bê bết máu. Nhuyễn kiếm Lưu Nguyệt trong tay hắn tuột tay văng ra ngoài, cắm trên nền đất đá hai thước thế nhưng vẫn thẳng tắp. Một cao thủ nổi lòng tham muốn rút ra Lưu Nguyệt, kết quả Lưu Nguyệt không nhúc nhích thì không nói, gã ngay lúc đụng đến thanh kiếm liền bị tàn lưu trên thân kiếm phản trùng, ba ngón tay bị tước mất, không ngừng kêu thảm.

Y Tuyết cũng không trở lui an toàn. Trên cánh tay bị đánh một kiếm, máu nhuộm tuyết y. Bất quá, kết quả của cuộc chiến này đã rõ, Y Tuyết chiến thắng.

Lý Tứ nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm đập xuống đất tạo thành một lỗ thủng, muốn tiến lên đỡ nhưng chưa kịp động bước đã lập tức sợ hãi.

“Ngươi chần chừ!” Y Tuyết lướt tới, mũi kiếm chĩa vào cổ của Mộ Dung Đức Âm, “Một chiêu cuối cùng, ngươi nương tay! Mộ Dung Đức Âm, bằng điểm này ta nên giết ngươi! Cho ngươi dưỡng thương nửa năm. Nửa năm sau ở Ma Thiên Nhai quyết chiến với ta!”

“Trang chủ! Cứ như vậy thả bọn họ chẳng phải…” Quản gia chạy tới muốn nói gì, đột nhiên bị Y Tuyết một chưởng đánh bay. Hắn từ trước đến giờ nói một là một, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác. Chính vị sự ngạo mạn cố chấp cùng khí thế này khuất phục Nam Cung Thiên Thành, khiến cho y đối với Y Tuyết ái mộ không dứt mà động chân tình, thề muốn hòa tan khối băng này.

Mộ Dung Đức Âm nôn một búng máu, âm thầm cắn răng. Hắn chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi, thương thế trên đùi không nhẹ khó có thể đứng thẳng, căm giận nói: “Ta thua là thua, gì phải tái chiến!”

“Bởi vì ta không tính là thắng thật!” Y Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, “Người đâu, tiễn khách!”

Dứt lời, những người vây quanh bọn họ nhường ra một con đường cho đám Lý Tứ rút lui. Một tên đại hán bất mãn lầm bầm gắt một cái, cả giận: “Mộ Dung Đức Âm đáng chết!! Vậy mà đánh không thắng!!”

Kết quả, người này lời còn chưa nói dứt liền bị một đạo kiếm khí rét lạnh cắt cổ họng, chỉ nghe Y Tuyết lạnh lùng nói: “Vũ nhúc đối thủ của ta chính là vũ nhục ta. Hắn tuyệt đối là một võ giả, không được bôi nhọ.”

Dứt lời chỉ thấy hắn nhấc tay, thế nhưng chưởng một chưởng vào ngực mình, thân hình rung động một chút liền bị nội thương. Khóe miệng Y Tuyết chảy máu, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo không thay đổi nói: “Một chưởng này tương đương với một chưởng ta đánh ngươi. Mộ Dung Đức Âm, ta và ngươi tình trạng như nhau. Nửa năm sau sẽ không có người khác nói rằng ta chiếm tiện nghi một kẻ bị thương như ngươi. Nếu thắng ngươi, ta muốn công bình mà toàn thắng!”

Cái quỷ người gì vậy!!!!!!!!!!!!!!!

Lần này ngay cả Mộ Dung Đức Âm cũng phải cắn răng nghiến lợi. Ân Cốt ngươi chắc là cao hứng rồi, tên này rốt cuộc cũng bị người chọc phát tức.

Khi ánh bình minh lên, Mộ Dung Đức Âm đã nằm trên băng ca, đắp áo choàng điêu bì Lý Tứ nhặt về, cả người toàn vết máu. Lý Tứ cầm máu, băng bó đơn giản cho hắn, phục dược hoàn rồi chờ trở về khách sạn cẩn thận chữa thương.

Mộ Dung Đức Âm chịu trận này, một bộ nửa chết nửa sống dáng dấp, nhìn qua thật giống như bị thương rất nặng. Lúc trở lại, Nam Cung Thiên Thành ngả bài với Nam Cung Thiên Sơn, hai huynh đệ huyên náo không tách ra được, tạm thời không đếm xỉa tới bọn họ. Mộ Dung Đức Âm được Lý Tứ đưa đến phòng hảo hạng trong khách sạn để chữa thương.

Lý Tứ kêu Ngũ Bảo tới giúp một tay. Nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm cả người toàn máu, Ngũ bảo thiếu chút nữa bị hù chết. Hai người luống cuống tay chân đốt nước nóng, rửa sạch thân thể cho hắn, bôi thuốc, băng bó. Lý Tứ còn vì Đức Âm vận công chữa thương nhưng lại bị nội lực dư thừa của Mộ Dung Đức Âm chấn suýt nữa làm thương mình nên đành thôi. Lý Tứ an ủi Đức Âm, vết kiếm thương tuy không cạn nhưng không tổn hại đến gân cốt. Có điều khi mọi người tính đi, Mộ Dung Đức Âm rốt cục hừ tức bộc phát, hừ hừ rên rỉ.

“Ta phải đi cứu huynh trưởng…” Mộ Dung Đức Âm đáng thương hừ hừ nói.

“Đức Âm, ngươi không thể lộn xộn. Vết thương vừa mới băng bó kỹ. Ngươi có chuyện gì, ta giúp ngươi làm được không?” Lý Tứ khuyên ngăn. Mạc dù võ công Đức Âm siêu tuyệt, bị thương như vậy với một người trên cả cao thủ như hắn cũng không coi là nặng, nhưng nhìn dáng vẻ của Đức Âm như vậy cũng biết là quen sống trong nhung lụa. Bất đắc dĩ Lý Tứ không thể làm gì hơn là đem hắn đối đãi như một người bị trọng thương.

“Huynh trưởng ta bị Nam Cung bắt… Ta bây giờ không đi, chỉ sợ hắn sẽ bị người…” Đức Âm hừ hừ, nhìn bộ dáng của hắn một chúng cũng không có ý muốn động, chỉ là nhìn Lý Tứ.

Lý Tứ lau mồ hôi một cái nói: “Ngươi nói chi tiết một chút, ta giúp ngươi tìm hắn được chứ?”

“Ta bây giờ bị thương nặng, không nên nói nhiều. Nói chung là hắn bị Nam Cung Thiên Thành bắt đi.” Mộ Dung Đức Âm đáp.

“A? Được rồi, Ngũ Bảo chiếu cố tốt công tử nhà ngươi, ta đi một chút sẽ trở lại.” Lý Tứ nói với Ngũ Bảo.

Ngũ Bảo gật đầu. Lý Tứ cười khổ một tiếng, bản thân vốn là không muốn bại lộ thân phận chút nào.

Hắn ra khỏi cửa, thấy bốn phía không người liền gỡ xuống mặt nạ da người tướng mạo bình dị xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như hàn tinh. Sau đó hắn lặng lẽ đổi một bộ quần áo, lúc ra khỏi khách sạn đã là một quý công tử quần áo hoa lệ. Lý Tứ lấy ngọc phiến từ trong ngực xòe ra, hướng thương hành hội quán mà Nam Cung huynh đệ đang ở bước đi.

Thủ vệ trước cửa cản hắn lại, Lý Tứ đem ngọc bài bên hông giao cho gã. Tên thủ vệ kia cũng thông hiểu chuyện giang hồ, nhìn một cái liền biến sắc, vội càng cúi cầu cúi người lo sợ nói: “Trấn Tây Vương gia giá lâm! Tiểu nhân không tiếp đón từ xa được! Sẽ lập tức thông báo! Tỉnh Vương gia vào trong!”

Nói về Trấn Tây Vương gia ở trong võ lâm danh tiếng so với hoàng đế còn lớn hơn. Trấn Tây Vương gia vốn chính là khai quốc khác họ vương vị, không chỉ cầm trong tay trọng binh, mà vương phủ tự thành một phái, là một trong những ám lưu trong giang hồ. Trấn Tây vương phủ ở trên giang hồ danh vọng lẫy lừng. Hoàng đế đến Tuyệt Ảnh Thành có thể Nam Cung gia cũng không để trong mắt, nhưng nếu là Trấn Tây Vương gia trong võ lâm thế lực rối ren, là một nhân vật trong yếu sẽ khiến cho Tuyệt Ảnh Thành có vài phần kính trọng, tôn là khách quý.

Trấn Tây Vương phủ tiểu vương gia Lý Tư Hàm vốn tính tình ôn hòa hiền hậu, muốn một mình đến Trung Nguyên thăm dò cho nên mới dùng tên giả Lý Tứ lẻn vào Tuyệt Ảnh Thành, không ngờ lại gặp phải tên oan gia Mộ Dung Đức Âm này, tâm đã động nên bất đắc dĩ phải bại lộ thân phận vì lam nhan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.