Ban đêm đã đến. Mộ Dung Long Sách phân phó Đức Âm thay y phục dạ hành. Hai huynh đệ chuẩn bị nhân bóng đêm thăm dò Tuyệt Ảnh Thành.
“Tuyệt Ảnh Thành là một đại mê hồn trận.” Đức Âm nhắc nhở.
“Ngu ngốc. Ta đương nhiên biết trận pháp trong thành lợi hại cỡ nào. Thế nên từ mấy năm trước ta đã bắt đầu nghiên cứu địa hình của nơi này. Yên tâm, đi theo ta sẽ không sao cả.” Mộ Dung Long Sách đã định liệu trước, nói.
Vì thế hai người che mặt, nhảy lên nóc nhà, ở trong bóng đêm phi nhanh.
Mộ Dung Đức Âm chỉ biết đi theo sau lưng Long Sách, thất chuyển bát chuyển, đôi khi phải dùng bộ pháp đặc thù để đi qua rừng cây hay hòn non bộ. Sau nửa canh giờ, hắn chung quy không biết rốt cuộc mình ở nơi nào. Vì thế nói với Mộ Dung Long Sách: “Băng Tiễu Thành thật sự quá nhỏ, người xem người ta kìa…” “Hừ, môn gia chúng ta đứng đắn đường hoàng, sao có thể giống với Tuyệt Ảnh Thành toàn ruồi nhặng lén lút chứ. Bày bố phức tạp như vậy để làm gì?” Long Sách khinh thường nói.
Khi hai người nói chuyện xong thì đã đến bên ngoài địa lao của Tuyệt Ảnh Thành. Bọn họ nấp trong đám cây cối, đẩy một bụi cỏ ra thì nhìn thấy cửa địa lao là một lô cốt nặng nề, trước còn điêu khắc mấy con quái thú, quái thú kia miệng há to, chắc chắn là một cơ quan có thể bắn ra ám khí. Ở phía trong có ánh đèn dầu lóe ra, tức có người gác.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/2174659/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.