Chương trước
Chương sau
Lời nói của tổng quản khiến cả bốn người đều giật mình, không nghĩ đến đó là lý do Đức Âm được mới tới.

Đây không phải là đã biết rõ thực lực của Đức Âm sao!

Đức Âm nghe xong cũng không đợi phản ứng của Mộ Dung Long Sách, ngược lại tiếp tục dùng âm thanh ôn ôn nhu nhu kia nói: “Nhìn vị sư phụ này nói chuyện có vẻ khoan thai chứng tỏ thành chủ không vội, vậy Đức Âm có một yêu cầu quá đáng, muốn xem thực lực của ta thì chính hắn đến gặp đi. Ta cũng là Băng Tiễu thành chủ, mặt mũi gì đó cũng là có trọng lượng đấy.”

Lời nói của hắn tuy mềm mại nhưng nội dung lại khiến cho quản gia biến sắc. Phải biết rằng không ai dám cả gan nói như thế với Tuyệt Ảnh thành chủ, ngay cả hoàng đế cũng kiêng kị thành chủ ba phần nhưng tiểu thiếu gia này thật to gan!! Nghé mới sinh không biết sợ hổ sao?

“Ha ha ha.” Mộ Dung Long Sách nghe xong, khẽ cười ba tiếng, ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được cười thầm. Đức Âm có khí phách, dám công khai phản kích lại Tuyệt Ảnh thành chủ kiêu căng ngất trời kia. Nói rất hay, thật là nói rất hay!! “Không biết chừng mực gì cả, chết chắc rồi!” Ân Cốt thầm nghĩ. Y năm đó cũng cuồng ngạo như thế đối diện với Tuyệt Ảnh thành chủ, kết quả là ăn đại đau khổ. Thủ đoạn củaTuyệt Ảnh thành chủ rất tàn nhẫn sắc bé. Y tự nhiên rõ ràng kết cục của sự ăn nói lỗ mãng của Đức Âm, vì thế trong thâm tâm có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

“Đức Âm tiên sinh, xin ngươi ăn nói cho cẩn thận một chút.” Tươi cười của tổng quản có vài phần hiếp bức. Gã có chút chờ mong người trẻ tuổi có được sự ưu ái hiếm hoi của thành chủ này vì sự ngạo mạn của mình sẽ phải nhận được kết cục gì.

“Muốn ta phụng bồi, thì hắn đến gặp ta đi.” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên khôi phục lại âm thanh thâm trầm của mình, ngữ khí trảm kim đoạn ngọc, khí phách kinh người khiến cho tổng quản hiểu sâu biết rộng kia cũng phải giật nảy mình, cứ tưởng có người thứ năm xuất hiện.

Lúc này thuyền lớn đã muốn rời khỏi bờ, càng lúc càng đi xa nhưng lại khá vững chắc, cơ hồ làm cho người ta không có cảm giác đang di chuyển. Đức Âm trực tiếp ngồi xuống bên bàn tròn trong sảnh, nói: “Chúng ta là khách, quý thành chủ là chủ, chủ không đón khách vốn là không hợp với cấp bậc lễ nghĩa. Như vậy đi, chúng ta ngồi ở đây chờ, làm phiền vị sư phụ này đi thông báo một tiếng vậy. Huynh trưởng, bệ hạ, giáo chủ, mời ngồi.” Bộ dáng hào phóng tỉnh như ruồi của hắn làm cho da mặt của gã tổng quản hơi giật giật. Tổng quản dơ ra một bàn tay, vươn ra ngón cái, bốn ngón nắm lại nói một câu: “Có khí phách!” liền xoay người đi lên lầu.

Sau khi ba người ngồi xuống, Ân Cốt hậm hực nhìn hoàng đế, bĩu môi. Năm đó chính mình diện kiến Tuyệt Ảnh thành chủ cũng không có ngông cuồng như vậy.

“Không ai có thể đánh quá ba chiêu dưới tay Tuyệt Ảnh thành chủ.” Ân Cốt nhịn không được nói, không biết có phải đang cho Đức Âm một ít cảnh báo hay không.

“Cũng không ai có thể đánh với ta quá ba chiêu.” Đức Âm nói.

Ngươi khoác lác quá đấy!!! Hoàng đế cùng Ân Cốt đồng thời lộ ra vẻ khinh thường.

“Nhưng mà ta nghĩ, đánh giá một người cao thấp không ở võ công của hắn.” Đức Âm lại nói.

“Xì, trong võ lâm, nếu không lấy võ công làm tiêu chuẩn thì lấy cái gì?” Ân Cốt cười nhạo, “So lông chân sao?”

Đức Âm còn thành thật nói: “Nhân phẩm đạo đức của con người.”

“Ha ha…” Hoàng đế nhịn không được bật cười.

Mộ Dung Long Sách vô cảm, hắn đã quen rồi.

“Mộ Dung Đức Âm, nếu đánh giá theo nhân phẩm đạo đức của con người, thì ngươi chính là tiện nhân thấp nhất trên đời này.” Ân Cốt ác độc nói.

“Nguyên lai trong mắt của ngươi, nhân phẩm của ta tệ như vậy sao?” Đức Âm hỏi.

Ba người còn lại lần đầu tiên có chung một ý nghĩa, điều đó rõ như ban ngày.

——

Một khắc sau, vị tổng quản ục ịch kia từ trên lầu đi xuống, chắp tay nói với mọi người: “Thành chủ có lệnh, thỉnh Đức Âm tiên sinh rời khỏi sảnh thuyền.”

“Hả?” Mọi người khó hiểu, nhưng Ân Cốt thầm nghĩ. Đến đấy! Đến đấy! Thành chủ trả thù đấy!! Mộ Dung Đức Âm! Ngươi chờ huynh trưởng nhặt xác cho mình đi! Trong đầu y hiện lên vô số các loại kết cục bi thảm của Mộ Dung Đức Âm.

Tổng quản quét mắt nhìn mọi người rồi mới giải thích: “Thành chủ có lệnh. Ngoài thuyền sảnh có những cao thủ của Tuyệt Ảnh Thành chờ đợi. Nếu Đức Âm tiên sinh có bản lĩnh đối phó được bọn họ thì mới có tư cách làm cho thành chủ gặp mặt ngài.” Lời của gã tuy là vân đạm phong khinh, nhưng chờ ở ngoài không ít hơn ba mươi đệ nhất cao thủ của Tuyệt Ảnh thành. Ba ngươi danh cao thủ này đều là tinh anh của tinh anh trong Tuyệt Ảnh Thành. Một người địch trăm, tập hợp đủ tạo thành lực lưởng để tàn sát hết tất cả dân trong một thành trì. Đừng nói lấy một chọi ba mươi, cho dù lấy một chọi một, trên giang hồ cũng khó có người bình yên trở ra. Lời nói của quản gia cũng không khác gì câu phán tử hình cho Đức Âm.

Thái độ kiêu ngạo vừa rồi của hắn, quả thật đã xúc phạm đến Tuyệt Ảnh thành chủ.

Mộ Dung Long Sách nghe thấy những gì tổng quản vừa nói, tự biết việc không đơn giản như vậy, rõ ràng là Tuyệt Ảnh thành chủ đang làm khó Đức Âm. Có điều, hắn vẫn tin tưởng vào Đức Âm. Hiện tại dù gì cũng đâm lao đành phải theo lao, cũng chỉ còn cách tin tưởng Đức Âm một phen. Vì thế hắn nhìn Đức Âm một cái cổ vũ, nhưng hoàng đế và Ân Cốt thì nghĩ, Đức Âm chính là đi chịu chết.

“Ầy, đáng tiếc đáng tiếc. Cái vị thành chủ kia thế nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc chứ? Nếu đổi lại là ta, cũng chỉ phế đi võ công của đối phương thôi.” Hoàng đế không nhịn được dâng lên tiếc hận.

Mộ Dung Đức Âm thật ra cũng không có áp lực gì, hắn đứng lên hỏi tổng quản lùn mập: “Ngươi vừa mới nói, thành chủ muốn kiểm nghiệm xem ta có xứng với thanh kiếm sắc bén nhất thiên hạ hay không. Hiện tại thử luyện như vậy thì các ngươi cung cấp vũ khí chứ hả?”

Tổng quản: “… Đó là khi ngươi được thành chủ công nhận rồi mới có thể nhận thần binh. Bất quá ngươi muốn mượn binh khí để ra ngoài đó thì chúng ta có thể cho ngươi một thanh thuận tay.”

Dứt lời, gã vỗ tay liền có một vài thị nữ mang ra một kệ treo thập bát ban vũ khí.

Mộ Dung Đức Âm chọn một thanh kiếm, cầm thử thấy cảm giác cũng không đến nỗi nào liền rút kiếm đi ra ngoài. Mộ Dung Long Sách vội vàng nói: “Hết thảy phải cẩn thận! Nếu không chống đỡ được thì…”

Mộ Dung Đức Âm cắt ngang lời nói của hắn: “Ta hỏi chút, các ngươi đều biết bơi đó chứ?”

Long Sách nói: “Yên tâm, ngươi chống đỡ không được, chúng ta cùng ngươi nhảy sông đào tẩu.”

“Muốn nhảy thì tự các ngươi nhảy, chúng ta không rảnh đâu.” Hoàng đế khoanh tay.

Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh: “Nếu ta phải nhảy sông, các người đều phải nhảy theo.”

Dứt lời đem bỏ khăn che mặt ra, ném lên bàn tròn. Nhất thời kinh diễm toàn trường!

Gã tổng quản miệng thành chữ o nửa ngày không khép lại được, trong lòng thầm nghĩ: Bà mẹ nó! Ta ở Tuyệt Ảnh Thành mỹ nhân nào chưa từng nhìn thấy! Vậy mà cũng chưa thấy ai đẹp như thế! Thật sự là phí của trời!

Cả đám thị nữ cũng lộ ra vẻ mặt si mê.

Ân Cốt cười lạnh nói với hoàng đế: “Ta xem hắn đối phó đám cao thủ kia, chỉ cần lộ ra khuôn mặt và cởi hết quần áo là đủ.”

“Đức Âm, cách này cũng có thể xem là kế sách cuối cùng để bảo vệ tính mệnh…” Long Sách nói.

“Ý ngươi bảo ta cởi trần đánh nhau?” Mộ Dung Đức Âm dứt lời hướng đến đại môn, cũng không thèm quay đầu một lần.

Bên ngoài, boong thuyền cũng như nóc nhà đều mai phục những cao thủ vô thanh vô thức của Tuyệt Ảnh Thành, Mộ Dung Đức Âm từ đại sảnh đèn đuốc sáng trưng đi ra, một thân tuyết y của hắn khiến mọi người chú ý.

Tầm mắt Đức Âm lướt qua mép thuyền, nhìn xuống bốn phía nước sông cuồn cuộn, trời không có ánh trăng, mưa phùn lất phất không ngừng rơi xuống má hắn. Không khí ẩm ướt của sông lan tỏa xung quanh, gió tuy không lớn lắm nhưng đủ để thổi những sợi tóc của hắn tung bay, bốn phía không ngừng tiếng sóng từ từ vỗ vào thuyền. Trên boong, cánh buồm lớn vẫn chưa cuố lên, trên mặt vải bạt có hoa văn hình kỳ lân rất lớn, có lẽ là biểu tượng của Tuyệt Ảnh Thành?

Đây vốn là một đêm mát mẻ.

Mộ Dung Đức Âm cầm kiếm chậm rãi hướng ra boong tàu. Sát khí trên thân hắn một tia cũng không có, dáng vẻ tự nhiên giống như tản bộ. Khi hắn hành tẩu, ba mươi ánh mắt từ những nơi bí mật gần đó quan sát sát sao, phảng phất chút kinh diễm. Đúng vậy, chỉ cần hắn để lộ ra khuôn mặt khuynh quốc kia đã đủ để suy yếu không ít sức chiến đấu của đối phương.

Nhưng dù sao đám người kia cũng đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc, là những sát thủ tàn khốc thực chiến vô số lần, dùng sắc đẹp để bọn họ từ bỏ nhiệm vụ còn khó hơn cả chuyện mặt trời mọc hướng Tây. Đức Âm chỉ có một người liệu có thể thoát được khỏi tay của đám hổ lang sài báo này không?

Có lẽ, chỉ có cơn gió đêm không ngừng thổi kia biết đáp án.

“Xì, giang hồ cứ phải ép người chém giết mới được sao?” Đức Âm lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.