Một đêm này, Mộ Dung Long Sách không ngủ ngon lắm. Hắn bừng tỉnh khỏi giấc mơ vô cùng khó chịu kia, nhìn Đức Âm đang o o ngủ bên cạnh mới thấy yên lòng. Hắn liền bóp mặt của Đức Âm nói: “Đức Âm, ngươi không được cưới nữ nhân nhàm chán, ngươi phải ở cùng ca ca cả đời, biết không!”
“Hừ, ta đã không có danh dự, giờ ngay cả quyền cưới vợ cũng không có.” Mộ Dung Đức Âm hừ trong mũi, cả giận nói.
“Nếu ngươi muốn đón dâu thì cút khỏi nhà cho ta! Lo tự lực cánh sinh lấy!” Mộ Dung Long Sách nói.
“Xì.” Mộ Dung Đức Âm trở mình, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, bốn người nghỉ ngơi được một đêm bắt đầu hỏi đường tiếp tục hành trình. Mộ Dung Long Sách mua một chiếc xe lư để Mộ Dung Đức Âm ngồi lên, cho hắn thoải mái hơn một chút thay vì cưỡi ngựa. Hoàng đế cũng muốn để Ân Cốt ngồi cho dễ chịu, nhưng y liếc mắt khinh miệt nhìn Đức Âm đang ngồi chồm hổm trên xe, nói: “Ta cưỡi ngựa!” Thế là lại ra roi thúc ngựa, nghênh ngang mà đi.
Qua vài ngày đường, bốn người bọn họ cũng ra đến được đại lộ. Hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, Mộ Dung Đức Âm đang bán nằm ở trên xe lư, trên đầu choàng áo khoác che nắng, lờ đờ ngồi dậy.
“Giang Nam ở đâu?” Đức Âm nhàm chán với tay tóm một cái túi, lấy hạt dưa bỏ vào miệng.
“Đi thêm hai ngày nữa, sau đó đến bến phà ngồi thuyền qua sông thì đến Giang Nam.” Mộ Dung Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-huynh-tai-ben-ac-huynh-ben-nguoi/2174631/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.