Đổng Phi xoa lên má, chòm râu cứng cáp như cương châm đâm vào lòng bàn tay y, làm y thêm bình tĩnh.
- Thám tử nói loáng thoáng nghe thấy Hạ Hầu Lan nhắc tới một cái tên người, song không rõ ràng lắm, tựa hồ có liên quan tới Tây Vực.
Đổng Phi nheo mắt lại, bề ngoài có vẻ không có phản ứng gì, nhưng Giả Hủ vẫn phát giác ra, khi nhắc tới Tây Vực, người y khẽ giật một cái.
- Hiếu Trực đã phái người tới Hán An, bí mật xin Lý hầu điều tra.
Bốp một tiếng, chén rượu trong tay Đổng Phi bụ bóp nát:
- Quân sư, xin quân sư đừng có nói thần bí như thế được không, ta suýt chút nữa bị quân sư làm chết khiếp đó.
Tây Vực là Đại bản doanh của Đổng Phi, nếu Tây Vực có vấn đề, Đổng Phi sợ nhất là Lý Nho và đám Hoa Hùng có tham dự vào. Lý Nho là người nhà của y, Hoa Hùng và Từ Vinh là bộ hạ cũ của Đổng Trác, cũng là người y tin cậy nhất.
Nếu như ba người này có vấn đề thì chẳng bằng Đổng Phi đập đầu chết cho xong. May mà lời của Giả Hủ làm y yên tâm trở lại.
- Nếu đã như thế mời quân sư tiếp tục điều tra việc này.
Giả Hủ gật đầu:
- Chuyện này Hủ đã an bài thỏa đáng, chỉ là Hủ muốn biết, nếu hoàng thượng dính dáng vào đó thì phải làm sao?
- Ý quân sư là ....
- Chủ công, không thể không có lòng phòng bị người khác.
Đổng Phi nhắm mắt lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Cửa sổ không to, nhưng tầm nhìn tốt, có thể thấy đóa hoa sen trong ao ngoài đại doanh, tay siết chặt, chợt hỏi:
- Ta hiều ý tứ của mọi người, nhưng ta có hợp cách không?
- Không hợp cách.
Đổng Phi run người, quay lại nhìn Giả Hủ thở dài:
- Quân sư chẳng khách khí chút nào.
- Năm xưa trong quán rượu ngoài thành Lâm Thao, chủ công từng nói, trong thiên hạ chỉ có mỗi chủ công có thể cho Hủ làm càn. Lời này còn như ngay bên tai, vì thế từ ngày theo chủ công, đều nơm nớ lo sợ, e có sơ xuất. Song công bằng mà nói, chủ công không phải hùng chủ, không phải minh chủ. Chủ công có biết vì sao tất cả mọi người đi theo chủ công không?
- Ta không biết.
Đổng Phi lắc đầu:
- Khí phách. Hủ tự cho mình tài hoa chẳng kém Trương Lương, dù là bậc hùng chủ như cao tổ cũng đề phòng Trương Lương, mà chủ công lại dám để cho Hủ tự ý làm bừa, dù là chuyện sinh sát cũng chưa từng hỏi qua. Bởi thế rất nhiều người, cả Công Đài, Nguyên Thán cho rằng chủ công nhìn người sáng suốt, cũng cáo tài dùng người.
- Thế à? Ta lại không nhận ra ...
- Ha ha ha, chủ công không nhận ra, nhưng tất cả mọi người đều thấy làm việc dưới trướng chủ công rất sướng khoái. Nhưng đây không đại biểu cho chủ công là minh chủ hay hùng chủ, ngược lại so với chư hầu thì chủ công kém xa, thậm chí chưa chắc bằng Viên Thiệu, Lưu Chương. Một hùng chủ phải độc ác tàn nhẫn, nhưng chủ công làm việc tàn nhẫn mà lòng không độc ác.
Đổng Phi gãi đầu:
- Ta thấy mình tàn nhẫn độc ác lắm mà.
- Chủ công sai rồi, đối ngoại chủ công như thế, song còn đội nội ... Ha ha ha ...
- Lòng dạ đàn bà chứ gì, ta biết.
Đổng Phi cười gượng, không đợi Giả Hủ nói hết đã xen vào.
Cái gọi là hùng chủ cũng khó xác định, song ắt phải tàn nhẫn độc ác. Cao tổ Lưu Bang khi Hạng Vũ nói muốn giết cha hắn thì còn bảo chia cho một bát canh, khi Hạn Vũ truy sát, đuổi vợ con xuống xe chạy một mình.
Lưu Tú có thể mở mắt nhìn huynh trưởng bị giết, sau đó dấy binh tạo phản.
Còn Lưu Bị nói huynh đệ như tay chân, vợ con như y phụ. Tào Tháo nói thà ta phụ cả thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. Đương nhiên nay Đổng Phi xuất hiện, Tào Tháo không có cơ hội nói ra rồi.
Đem so ra thì Đổng Phi quá mức lương thiện thuần khiết.
- Quân sư, nếu như ta là loại người như vậy thì quân sự có kiệt lực giúp ta không?
Giả Hủ chỉ cười không đáp.
- Ta phải về rồi.
Đổng Phi có chút cô quạnh, xoay người bước ra ngoài:
- Chuyện Hạ Hầu Lan giao cho quân sư, nếu như đúng là ... Quân sư hãy xử lý.
Khi nói ra câu này, lòng y như dao cắt.
Giả Hủ gật đầu:
- Còn chuyện nữa, nghe nói Tịnh U thiếu người, sao chủ công không để Hiếu Trực ra tay?
Đổng Phi ngớ ra:
- Chẳng lẽ Hiếu Trực làm gì sai?
- Cũng không phải, tài của Hiếu Trực ít người bì được, hắn giỏi mưu tính, kế hoạch kín đáo, chỉ để lại Đỗ Bưu Bảo làm đứng đầu mật thám, có vẻ tài lớn dùng vào việc nhỏ. Mà chủ công lại cần tăng cường khống chế Tịnh U, Hiếu Trực là nhân tuyển tốt nhất để đảm nhiệm.
- Ra là thế.
Đổng Phi hiểu rất rõ Giả Hủ nói tăng cường khống chế hai vùng Tịnh U là gì, nhưng Pháp Chính đi rồi, ai có thể nắm Đốc sát viện đây? Người này không chỉ có tài năng, quan trọng còn phải được y tín nhiệm.
Những lời vừa nãy của Giả Hủ khiến Đổng Phi có cảm giác không thể tin ai được, Hà Manh quan là cánh cửa vào Tây Xuyên, Bàng Thống ở lại Hán Trung không ai t hay được. Huống hồ y cần Bàng Thống thay y không chế Vô Nan quân, đây cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Từ Thứ đáng tín nhiệm, nhưng chuyện ở Hà Nội cũng vô cùng trọng yếu. Huống hồ Từ Thứ tinh thông binh pháp, song chưa chắc đã quản lý nổi Đốc sát viện.
- Quân sư đừng để ta phí công suy nghĩ nữa, nếu đã có nhân tuyển rồi thì hãy nói ra đi.
Giả Hủ cười:
- Người Hủ tiến cử, nhất định chủ công có thể tin cậy, đó chính là Đổng Ký.
Đổng Ký?? Đổng Phi sững người nhìn Giả Hủ, một lúc sau mới nói được:
- Nhưng nó mới 16 tuổi mà.
- Chủ công khi 16 tuổi đã vang danh thiên hạ, nắm Bắc cung vệ.
Đổng Phi nghĩ một lúc nói:
- Nếu quân sư nói Lục Cân có thể thì ta về bảo nó tới chỗ quân sư báo danh. Có điều nó mới 16 tuổi, còn bốc đồng, xin quân sư chịu khó, đừng vì lời nói của nói mà tức giận.
Nói xong liền đi.
Nhìn theo bóng lưng của Đổng Phi, lúc cửa sắt đóng lại, Giả Hủ phát ra tiếng thở thật dài, lòng thầm nghĩ :" Chủ công cương liệt võ dung, thiên hạ đều biết. Nhưng người không hiểu con mình."
Đổng Phi rời Đỗ Bưu Bảo, thúc ngựa đi thong thả, lòng đầy hoang mang, vốn muốn tới xin Giả Hủ chỉ dạy, nhưng sau một buổi nói chuyện dài, lòng thêm nhiều phiền não vô cớ.
Khi đi ra, tiếng thở dài của Giả Hủ không phải là Đổng Phi không nghe thấy, tuy không nghe được suy nghĩ của Gia Hủ, nhưng từ tiếng thở dài đó nói được suy nghĩ của ông ta. Con trai đang lớn lên từng ngày, chớp mắt một cái đứa nhỏ nhất đã sắp 10 tuổi.
Nhưng thực tình mà nói, Đổng Phi đúng là không hiểu con mình.
Y rất yêu con, nhưng lại không biết phải giao tiếp với bọn chúng ra sao, đại bộ phận thời gian y nỗ lực lấy những thứ tốt nhất mình có được đặt vào tay bọn chúng, nhưng không đi tìm hiểu bọn chúng.
Một mặt là Đổng Phi rất bận, mặt khác y không biết phải làm thế nào.
Tới tối đen, đã đến giờ Dần rồi, lúc này cổng thành Trường An còn chưa mở, Đổng Phi cũng không phải vội.
Thời tiết thay đổi, giờ trời sáng cũng thay đổi theo, khi Đổng Phi tới được thành Trường An, cổng thành mở ra thì trời còn chưa sáng, Lý Quý đã theo thông đạo bí mật vào thành báo cho giáo úy cổng thành, nên đoàn người vào thành mà không ai biết.
Không phải là Đổng Phi muốn bày trò gì mà y không muốn ầm ĩ.
Có thể đoán ra, chỉ cần tin tức y trở về truyền ra, lập tức sẽ bận tối mắt. Y muốn yên tĩnh ở cùng người nhà một thời gian, cho nên mới bảo Lý Quỳ ra mặt, chỉ nói phụng lệnh về nhà báo tin, không nói Đổng Phi cũng theo về.
Cảnh cổng sơn đỏ của phủ Đại đô đốc đóng kín, trên khảm từng cái đinh đồng sáng bóc, hai ngọn đèn lồng leo lét trong gió thu.
Đổng Phi không vào bằng nghi môn, như vậy quá rõ ràng, trong thành Trường An, nhân vật có thể khiến phủ đại đô đốc mở nghi môn không nhiều, chỉ cần mở nghi môn, lập tức sẽ khiến người ta chú ý. Nên được Lý Quỳ thông báo, gia nhân Đổng phủ chỉ mở cửa bên trong ngõ, đợi Đổng Phi tới.
Dù có người theo dõi cũng không sợ.
Sư tông thú không theo cùng, được Cự ma sĩ yểm hộ, Đổng Phi xuống ngựa đi cửa bên vào nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]