Chương trước
Chương sau
Đổng Phi vỗ vai Tiểu Văn Cơ, Đổng Phi nói nhỏ:

- Nữu Nữu, xem ra chúng ta không đi chơi được rồi, con ở nhà nhé, đừng đi lung tung. Ta đi tìm Từ bá phụ bàn việc, con nhớ ăn cơm đúng giờ.

Tiểu Văn Cơ tuy đôi khi rất ương bướng, nhưng biết nặng nhẹ, lòng không muốn, song vẫn ngoan ngoãn vâng lời, chỉ là càng ghét Lữ Hiệt thêm vài phần.

Lữ Hiệt lấy mất một tấm bản đồ, tuy là bản sao, nhưng là bản đồ Đạn Hãn Sơn, nói rõ tên tiểu tử đó đi Đạn Hãn Sơn thật rồi.

Đổng Phi mặt âm trầm ngồi ở đại sảnh nghị sự, cứ để nó đi nạp mạng như vậy hay sao? Võ nghệ nó không tồi, song dựa vào chừng đó người đi đoạt vương kỳ thì quá cuồng vọng rồi.

- Chủ nhân, thuộc hạ lập tức phái người đi bắt tên tiểu tử đó về.

Từ Hoảng đứng dậy nói, không nể tăng cũng phải nể mặt, hay dở gì cũng từng là đồng liêu với Lữ Bố. Nếu Lữ Hiệt xảy ra chuyện ở Sóc Phương, e Lữ Bố trút giận lên Sóc Phương. Từ Hoảng hơi hiểu Lữ Bố, kẻ này không nói lý lẽ được, cái tính con lừa của hắn có trời mới biết sẽ gây ra phiền toái gì.

Đổng Phi không sợ Lữ Bố, nhưng không thể không để ý tình đồng liêu xưa, miệng co giật:

- Sao đuổi được, tên tiểu tử đó đi lúc rạng sáng, giờ ai biết đã chạy tới đâu. Chưa nói có đuổi được không, dù đuổi được chắc gì nó đã nghe ngươi? Hơn nữa đại chiến sắp diễn ra, ngươi là chủ soái nam lộ quân, sao có thể tùy tiện rời đi? Tuyệt đối không được.

Rồi đứng dậy:

- Có điều ta không thể nhìn thằng nhãi đó đi nạp mạng, Công Minh, đại chiến giao cho ngươi đó.

Từ Hoảng đại kinh:

- Chủ công, sao người có thể vì tên tiểu tặc đó mà mạo hiểm.

- Đây có là gì?

Đổng Phi bật cười:

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Công Minh, hiện ngươi không thể phân tâm, toàn lực chủ trì đại chiến đi. Tối đa mười ngày ta sẽ bắt tên tiểu tặc về. Thật hoang đường, quá cuồng vọng.

Từ Hoảng sống chết không đồng ý, đám Bàng Thống cũng ra sức khuyên, nhưng Đổng Phi đã quyết định há dễ dàng bị người khác lay chuyển.

Khuyên can nửa ngày thấy Đổng Phi không chịu đổi chủ ý, Triệu Vân đứng dậy:

- Nếu chủ công đã quyết, Vân theo chủ công trùy tìm vị Tiểu ôn hầu đó.

Ngôn tử mang vẻ khinh bỉ rõ rệt.

Phải thôi, Triệu Vân và Lữ Bố vốn không ưa nhau, tuy Lữ Hiệt là đứa bé, Triệu Vân không giận lây hắn. Nhưng với Lữ Bố, vẫn luôn xem thường, thấy đứa bé đó bị chiều hư nên mới làm việc lỗ mãng như thế.

- Không biết chủ công định đem bao nhiêu người?

Từ Hoảng thở dài:

- Ta chỉ mang theo 1000 Nguyên Nhung sĩ, một người ba ngựa, có Tử Long đi cùng sẽ không có vấn gì đâu, Công Minh yên tâm.

Từ Hoảng biết võ nghệ của Triệu Vân, chỉ là 1000 Nguyên Nhung thì không khỏi hơi ít, nhưng một người ba ngựa chỉ đành như thế.

Triệu Vân chắp tay nói:

- Vân đi điểm binh.

Bàng Dục vừa ở Đại Thành Tắc tới, trầm ngâm nói:

- Chủ công lần này vào tái ngoại tìm người cần hướng đại, dưới trướng Dục có một người tên Ô Diên, nhiều đời ở tái ngoại, rất thông thạo thảo nguyên. Chẳng những hiểu tình hình các bộ lạc, còn nói được tiếng Tiên Ti, là hướng đạo thích hợp nhất. Ngoài ra Ô Diên còn có bản lĩnh đặc thù, hắn co một con Ngọc đái điêu, có thể bay cao nghìn dặm trên không, hẳn giúp được chút cho chủ công tìm người.

- Được vậy thì tốt lắm.

Đổng Phi mừng rỡ gật đầu:

Điền Dự cũng nói:

- Ngoài ra chủ công phái người tới U châu, đem chuyện này nói với Lữ Bố. Nếu hắn có thể phái một phần binh lực kiềm chế đại quân Tiên Ti ở Liêu Đông thì cũng phải bỏ một phần khí lực.

Từ Hoảng gật đầu liên tục:

- Đúng thế, chuyện này vì con hắn, sao hắn có thể khoanh tay ngồi nhìn.

Đổng Phi băn khoăn:

- E Lữ Phụng Tiên nay bị Viên Thiệu công kích dù có lòng mà không có sức.

Điền Dự mỉm cười:

- Chủ công, có hơn không mà.

Nghĩ cũng thấy có lý, Đổng Phi liền viết thư sai người đưa ngay cho Lữ Bố, lúc này Triệu Vân đã điểm binh xong.

Đổng Phi về phủ nói tình hình cho Tiểu Văn Cơ, nàng tất nhiên không đồng ý:

- Cha, hà tất phải mạo hiểm. Hắn muốn làm anh hùng thì cứ để cho hắn làm. Dù sao chúng ta cũng đâu bảo hắn làm, con thấy cha mạo hiểm không đáng.

Tiểu Văn Cơ hiện giờ ghét Lữ Hiệt cực độ, lời nói còn mang theo sự quyến luyến với cha.

Đổng Phi cười vuốt má Tiểu Văn Cơ:

- Nữu Nữu, chuyện này con đừng nói nữa. Đổi lại góc độ khác, có một ngày con làm thế, Lữ ôn hầu sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Nói chung đó là đứa nhỏ, chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn nó đi nạp mạng? Yên tâm, cha đi rồi sẽ về.

Đổng Phi đón lấy Quỷ Khốc mâu, lên ngựa, quất roi đi trước, Tứ đại hộ vệ chỉ mang theo Việt Hề và Quách Viên, còn Thuần Vu Đạo và Hách Chiêu để lại bảo vệ Tiểu Văn Cơ.

Đám Từ Hoảng lo lắng nhìn theo ba nghìn binh mã rầm rộ rời thành, đám Đổng Phi đi xa rồi Tiểu Văn Cơ đột nhiên chạy lây thành lâu hướng phương xa hét lớn:

- Cha ơi, bảo trọng nhé.

Giọng nói non nớt vang vọng trời đêm, nước mắt chảy theo gò má.

Cha, bảo trọng, về với con ...

**************************

Ô Diên cao một xích tám tấc, nặng 240 cân, tỉ lệ mất câng bằng nghiêm trọng.

Đổng Phi lần đầu thấy Ô Diên đúng là giật này mình, vì Ô Diên trông thật giống một người, người không tồn tại trên thế giới này, người có lẽ 1800 năm sau mới xuất hiện.

Sinh viên đại học trong thôn.

Tới thế giới này gần 30 năm, ký ức kiếp trước của y đã phai nhạt lắm rồi.

Nhưng vóc dáng người bạn cũ thuộc về loại cực phẩm, rất là khôi hài, dùng lời bản thân hắn mà hình dung thì đó là:

- Người ta hình như do hai cái nồi ghép lại.

Khi đó Đổng Phi còn cười:

- Nếu như thế không bằng gọi ngươi là Oa Oa.

Ô Diên rất giống Oa Oa, làm Đổng Phi thấy thân thiết vô cùng.

Rời Sóc Phương đã ba ngày, dọc đường hỏi thăm hành tung Lữ Hiệt, dần dần xác định được tuyến đường.

Ngựa của đám Lữ Hiệt chẳng phải ngựa tốt, nên Đổng Phi đuổi bạt mạng đã gần kịp rồi, có điều càng đi về phía bắc, càng thấy ít người Hán, tính ra từ Sóc Phương thành thì lãnh địa thuộc về Tịnh Châu rồi.

Căn cứ vào tình hình trước mắt Lữ Hiệt qua Ngũ Nguyên quận, tới Đạn Hãn Sơn, may do trước kia Viên Thiệu liên thủ với Tiên Ti giáp kích Lữ Bố thì từng đạt hiệp nghị, bỏ qua hai quân Ngũ Nguyên và Vân Trung, hai bên lập thị tập Hồ Hán ở chỗ này, nên dọc đường đi Đổng Phi không gặp phải phiền toái gì.

Sau khi tiến vào thảo nguyên, Ô Diên thả Ngọc Đái điêu ra cho nó trinh sát trên không.

Con Ngọc Đái điêu này thuộc lọa ác điểu cỡ lớn, dài bốn xích, nặng 30 cân, mỏ nhỏ, đầu dài, ở trên không trung giang cánh ra dài tới chín xích, có một đôi mắt nhỏ hung tợn, tiếng kêu vang, khi ở trên không bổ xuống, có thể tóm được một con bê.

Nghe Ô Diên nói, Ngọc Đái điêu là đặc sản tái ngoại, cực kỳ hung tợn, móng sắc nhọn, có thể xé rách da trâu, hơn nữa nó lại rất có linh tính, một khi nhận chủ rồi sẽ không thay đổi.

Tổ tiên ba đời Ô Diên đều là chuyên gia huấn luyện ưng, nghe nói tổ phụ hắn còn nuôi cho Đàn Thạch Hòe một con hắc ưng.

Chỉ là đến thời Hòa Liên nắm quyền, cha Ô Diên vì đắc tội với phi tử của Hòa Liên mà bị giết, Ô Diên chạy thoát thân, lưu lãng bốn phương. Dựa vào huấn luyện ưng mà sống, sau tới Sóc Phương.

Con Ngọc Đái điêu này hắn huấn luyện mất hai năm, vô cùng nghe lời.

Đổng Phi từng cố tiếp xúc với nó, kết quả thiếu chút nữa bị nó mổ mù mắt. Đa phần thời gian nó bay trên không, tuần tra mặt đất, tới tối nghỉ bên cạnh Ô Diên, làm cảnh vệ.

- Chủ công, Ngọc Đái nói hình như phía trước có chuyện.

Trưa ngày thứ tư con Ngọc Đái điêu trên không đột nhiên phát ra tiếng rúc to, Ô Diên vội đem tình hình báo cho Đổng Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.