- Đổng Tây Bình y có thể thu thiên lôi, là con trai lôi thần?
Tào Tháo trừng to mắt, hồi lâu mới rặn ra một câu:
- Đây không phải nói linh tinh sao, lẽ nào Đổng Trác đã thành lôi thần?
Lời này chợt nghe rất buồn cười, nhưng lắng nghe một chút thì phát hiện bên trong có nhiều bí ẩn.
Phải biết rằng, Đổng Trác là quốc tặc mà chư hầu Quan Đông lên án, là vong quốc chi thần tội ác tày trời, là căn nguyên thiên hạ hỗn loạn.
Mặc kệ sự thực thế nào, chư hầu Quan Đông xem như xuất thân sĩ phu ở trên điểm này có thể làm được cái gì thì làm cái đó. Mà bình dân bách tính bên dưới trừ phi là biết tin tức, phần lớn mọi người cuối cùng sẽ lựa chọn tin tưởng sĩ phu.
Nhưng hiện tại, người bị các sĩ phu lên án sau khi chết biến hóa nhanh chóng thành thần linh, vậy dân chúng sẽ nghĩ thế nào chứ? Phải biết rằng, mặc dù trong Luận ngữ có thuyết pháp tử bất ngữ quái lực loạn thần, nhưng dân chúng vẫn tin tưởng điều này.
Người chết đã thành thần linh, nói rõ người ta cũng không làm sai.
Nếu Đổng Trác không làm sai, vậy chính là chư hầu Quan Đông đổi trắng thay đen, bọn họ mới là đầu sỏ gây nên.
Cái danh đại nghĩa này dù là ai cũng không dám làm mất. Nếu như một khi xảy ra nhiễu loạn, vậy thì không phải là một chuyện nhỏ rồi.
- Phụng Hiếu, ngươi nói chuyện này có phải là Đổng Tây Bình ở bên trong giở trò quỷ hay không?
Quách Gia lắc đầu, cười khổ:
- Không giống. . . Tuy nhiên bây giờ ta vẫn chưa thể nói chính xác được, càng nhìn không rõ tiểu sư đệ này của ta nữa rồi.
Những lời này quả thực không phải lời khước từ gì, hắn quả thật nhìn không rõ lộ số của Đổng Phi rồi!
Trước kia Đổng Phi trốn vào Nam Sơn, Quách Gia còn có thể nhìn ra mánh khóe. Nhưng một loạt động thái từ sau khi Đổng Phi đánh ra khỏi Nam Sơn, hắn đã có phần không nhìn ra rồi. Mang theo mấy trăm người già phụ nữ trẻ em, không muốn nhanh chóng rút về Trương Dịch, lại ở các nơi Hán Dương làm mưa làm gió. Đổng Phi rốt cuộc đang giở trò gì? Quách Gia nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra kết quả.
Hắn cũng nghĩ tới khả năng minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
Tuy nhiên theo tin tức phía Lương Châu truyền đến, Đổng Phi đích thật là mang theo một đám gia quyến chuyển chiến, hắn liền hồ đồ.
Đối với sự tồn tại của nữ binh, đám người Mã Đằng cũng không biết được.
Mặc dù Tào Tháo biết thủ hạ của Đổng Phi có một đám nữ binh, nhưng trong lòng vẫn có vẻ khinh thường.
Cho nên, rất nhiều người đều tự cho là đúng đem một đám hổ nữ bên người Đổng Phi trở thành gia quyến rút lui theo Đổng Phi.
Tào Tháo nghe Quách Gia nói như thế, cũng cảm thấy đau đầu!
- Trọng Đức, nhân thủ của Đổng Phi tại Trương Dịch ngươi có từng tìm hiểu rõ ràng không?
Trình Dục gật đầu:
- Đã có tin tức, trong số những người Đổng Phi lưu thủ tại Trương Dịch lúc đầu lấy hai người là chủ. Một người là Trần Đáo, một người là Hoàng Thiệu. . . Sau đó lại cộng thêm một người, nhưng trên cơ bản không tham dự sự vụ của Trương Dịch. Ừm, người này từng làm lang tại Lạc Dương, tên là Giả Hủ, là người Vũ Uy. Có điều tư liệu của hắn cũng không tính nhiều lắm.
Giả Hủ?
Tào Tháo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tuân Du.
Tuân Du nói:
- Cái tên Giả Hủ này ta nghe nói qua. Nhưng khi người này tại Lạc Dương cũng không phải rất biểu lộ, ta cũng là nghe thúc công của ta đề cập qua người này...Ừm, Giả Hủ tinh về cơ biến, sau đó bởi vì trong nhà gặp chuyện không may, cho nên trí sĩ về nhà.
Tào Tháo đánh thót một cái.
Thúc công của Tuân Du là ai? Đó là sĩ nhân Tuân Sảng danh dương thiên hạ.
Nhân vật có thể được Tuân Sảng Tuân Từ Minh nói ra, chỉ sợ sẽ không đơn giản như Tuân Du nói chỉ tinh về cơ biến.
Lúc trước Tào Tháo tại Huỳnh Dương giao chiến với Đổng Phi, Giả Hủ đã làm Hí Chí Tài tức chết, nhưng cũng không chân chính lộ diện.
Người thế hệ trước có lẽ lý giải về Giả Hủ, nhưng người thì chết, người thì đi rồi.
Mà bên người Tào Tháo cũng có một người tương đối rõ ràng về Giả Hủ, đáng tiếc lúc này lại bị phái đến Toánh Xuyên, không có ở bên cạnh.
Người này là ai?
Tự nhiên chính là Lý Thông đã từng kề vai chiến đấu với Giả Hủ.
- Còn không?
Chung Dao đột nhiên mở mời:
- Thủ hạ của Đổng gia tử chắc không chỉ vài người này thôi chứ.
Trình Dục nói:
- Lúc đầu nhân thủ của Trương Dịch đích thực không nhiều lắm, võ tướng có Trần Đáo Hàn Đức, Bùi Nguyên Thiệu Đổng Triệu Đổng Khí. Phần lớn là gia tướng của Đổng Phi. Có điều sau đó nhân thủ của Trương Dịch đột nhiên tăng lên rất nhiều, hơn nữa đều được một người dẫn qua.
- Ai?
- Lư Thực, Lư Tử Can!
Tào Tháo nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh.
- Lư công không phải là về quê rồi sao? Sao lại tới Trương Dịch?
- Ta không ngờ quên mất, Tây Bình là học sinh của Lư công.
Đám người Chung Dao nhíu mày.
Họ có thể bỏ mặc bất kỳ người nào, nhưng không thể không cho Lư Thực mặt mũi. Uy vọng của Lư Thực quá lớn, lớn đến mức căn bản không phải đám người Chung Dao có thể nói ra nói vào. Huống chi, học vấn đạo đức của Lư Thực đã nổi tiếng thiên hạ.
Ngay cả Lư công cũng đầu nhập vào Đổng Phi?
Quách Gia không khỏi cảm thấy mê man.
Lẽ nào lựa chọn khi đó của ta thật sự đã sai lầm?
Trình Dục nói:
- Sau khi Lư công đến từng dẫn đi hai người, một người tên là Hạ Tề, một người lại là Thái Sơn tặc Tang Bá năm đó. Về phần còn có những người khác hay không thì hiện nay vẫn còn chưa rõ ràng... Chỉ biết có một quan thự tên là Tướng Tố doanh, có điều không có người biết Tướng Tố doanh đó rốt cuộc ở đâu, cũng không rõ lắm Tướng Tố doanh rốt cuộc làm cái gì. . . A, thám tử nói, trong Tướng Tố doanh có vài người thường hay xuất hiện tại phủ nha Cư Duyên thành, một người tên Mã Quân, một người tên Phí Ốc, cụ thể hai người có lai lịch gì thì ta đã mệnh mệnh thám tử tiếp tục tìm hiểu, nhưng từ đó đã mất đi liên hệ.
Người này tên là Lưu Diệp, là người Hoài Nam Dương Châu, hơn nữa còn là dòng dõi Hán thất. Hứa Thiệu từng bình Lưu Diệp có tài phụ tá, rất có uy vọng. Sau khi Lưu Dao đến Dương Châu từng nghĩ chinh tích Lưu Diệp, nhưng bị Lưu Diệp cự tuyệt, mang gia nhân nương tựa vào Tào Tháo.
Lưu Diệp nhíu mày:
- Phí Ốc là người Giang Hạ, từng cầu học tại môn hạ của danh sĩ Miện Nam là Hoàng Công, là một nhân tài hiếm có. Về phần Mã Quân, người này tinh về cơ tạo, cực kỳ thông minh, mặc dù thanh danh không hiện, nhưng là một người có đại tài.
- A?
Tào Tháo lấy làm kinh hãi.
Lưu Diệp rất ít khen người khác, nhưng hiện tại lại...
Tuy nhiên hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, người đã đến Trương Dịch, chỉ sợ muốn mời qua đây cũng không có khả năng.
Tâm tình Tào Tháo thoáng cái trở nên rất u buồn.
- Trọng Đức, nghĩ cách phái người lẫn vào Trương Dịch, nhất định phải biết rõ ràng Tướng Tố doanh kia rốt cuộc làm cái gì. . . Mặt khác nhìn xem có thể mời Mã Quân và Phí Ốc trở về hay không. Nếu Phí Ốc là người Giang Hạ, có thể mời Lưu Cảnh Thăng hỗ trợ.
Sau khi xử lý thỏa đáng chuyện này, Tào Tháo không suy nghĩ đến việc Trương Dịch nữa.
Dù sao, mặc kệ tình huống của Trương Dịch thế nào, cũng không có quan hệ quá lớn với hắn. Việc cấp bách là phải làm tốt việc trước mắt.
- Chuyện của quận Đông Hải xử lý thế nào rồi?
Tuân Úc hồi đáp:
- Quân Hoàng Cân mà Mãn Bá Ninh để lại Đông Hải đã bị chúng ta tiêu hóa hoàn toàn, coi như có thể tiếp tục tiến hành. Từng bước tiến hành như vậy, một mặt có thể bảo đảm binh mã của chủ công hoàn mỹ, mặt khác cũng có thể khiến đám người Viên Thiệu không chú ý tới chúng ta. Ha ha, thậm chí hiện tại Cung Cảnh cũng mang ơn, không ngừng dành cho ủng hộ.
- Vậy truân điền. . .
- Phương pháp truân điên ta đã tỉ mỉ nghiên cứu qua. Kỷ yếu truân điền lúc trước Đổng hầu để lại có thể nói cơ bản hoàn thiện. Nhưng Thanh Châu Duyễn Châu không giống kinh triệu, chúng ta cũng không thể khoa trương như Đổng Trác, có thể muốn làm gì thì làm. Thanh Châu Duyễn Châu phần lớn có chủ, muốn thúc đẩy truân điền thì phải từ từ mà đi. Cũng phải tìm một hai nhân tài tinh về việc này.
Tuân Úc cũng là một nhân tuyển rất tốt...
Nhưng bảo hắn chủ trì đại cục có thể, xử lý việc nhỏ, quả thật cần phải có nhân tài chuyên môn.
Tào Tháo hỏi:
- Thế có nhân tuyển thích hợp nào không?
Tuân Du nói:
- Ta biết một người, tên là Tảo Chi, là người Toánh Xuyên, tinh về nội vụ. Có thể đảm đương việc này.
Lưu Diệp cũng nói:
- Ta cũng có một nhân tuyển, tên Trịnh Hồn. Người này là huynh đệ của Trịnh Thái, tự Văn Công, cũng tinh về nội vụ.
- A? Trịnh Thái còn có huynh đệ?
- Đúng vậy!
- Vậy Trịnh Hồn hiện giờ ở đâu?
- Người này hiện giờ ở Nhữ Nam, nếu chủ công muốn hắn cống hiến, Lưu Diệp nguyện làm thuyết khách, đi khuyên bảo Văn Công tới hiệu lực cho chủ công.
- Như vậy, làm phiền Tử Dương rồi!
Tào Tháo lại an bài mọi việc thỏa đáng, sau đó mọi người đứng dậy cáo từ.
Nhìn phòng khách vắng vẻ, Tào Tháo đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tịch mịch.
Người khác đều có thể đoàn tụ với gia nhân, vì sao ta lại không thể. Nếu thế thì, cho dù ta có thể dưới một người, trên vạn người thì có ích gì? Hiện giờ sự nghiệp của ta cuối cùng cũng có chút thành tựu, tự nhiên phải nghênh tiếp phụ thân đến đây đoàn tụ với ta.
Nghĩ tới đây, Tào Tháo lập tức tìm đứa cháu trai bổn gia là Tào Dực tới, sai hắn đến nơi ở của Tào Tung tại Thái Sơn truyền tin.
Tào Dực này tự An Dân, bình thường rất cơ linh, Tào Tháo rất thích.
Sai hắn đến Thái Sơn coi như là một loại tín nhiệm. Tào Dực đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức lĩnh mệnh rồi vội vã lên đường.
Đầu của Hạ Hầu Bác treo trên đại kỳ tại đầu thành Lâm Thao.
Đổng Phi leo lên thành lâu, cảm thụ được bầu không khí an bình và tường hòa sau đại chiến.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, khiến người khác nhịn không được sinh ra xung động muốn nôn mửa.
Máu loãng theo rãnh nước trên tường thành chảy xuống, máu màu đỏ sậm, hơi đặc sệt, tỏa ra mùi tanh tưởi.
Khắp nơi trên đất là tàn thi đoạn chi, tiếng than khóc của binh sĩ liên tục quanh quẩn bên tai Đổng Phi.
Ngay trong khung cảnh tiêu điều này lại có rất nhiều cô nương khoác áo bào trắng đi tới đi lui, cực kỳ thuần thục chữa trị cho người bị thương.
Người Lâm Thao cũng tự phát đến đây hỗ trợ, dùng từng chiếc cáng cứu thương thô sơ khiêng người bị thương từ trên đầu thành xuống dưới.
Cam Bí nhịn không được khen:
- Chủ công, không nghĩ tới những nữ nhân này lại phát huy được công dụng quan trọng như vậy đấy.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Lão Hổ, nếu như họ vô dụng, ta hà tất mang theo trên người?
Cam Bí nghe vậy gãi đầu cười cộc lốc:
- Ta còn tưởng rằng chủ công là vì. . .
Mặc dù cũng không nói ra hết, nhưng hàm nghĩa trong giọng nói lại hết sức rõ ràng. Đổng Phi sao lại không biết, chỉ sợ Cam Bí xem những hổ nữ này trở thành doanh kỹ. . .Nhưng may mà hắn coi như quy củ, không gây ra phiền phức gì.
- Ta nghe nói, trời sinh ta tất có nơi hữu dụng. Mỗi người sinh ra đều có một mặt sở trường và không sở trường. Bất luận nam nữ, đều là như thế. Có nữ nhân tinh về cầm kỳ thư họa, có nữ nhân lại có thể lên ngựa cầm thương. . . Ha ha, có người cẩu thả, có người cẩn thận tỉ mỉ. Chúng ta nên đặt ánh mắt lên mặt sở trường của họ, mà không phải chăm chăm nhìn vào khuyết điểm.
Hoa Hùng nghe vậy liên tục gật đầu:
- Chủ công nói rất phải.
Tay vịn lỗ châu mai, Đổng Phi nhìn liên doanh đằng xa:
- Thật ra ta cũng có khuyết điểm, mỗi người đều có khuyết điểm. Tỷ như Khúc Nghĩa, hắn bản tính cao ngạo, có đôi khi rất kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng hắn đích thực có bản lĩnh để kiêu ngạo. Ngươi xem, lần này ta mệnh hắn tử thủ Tác Tây thành, 700 Bối Ngôi sĩ lại đánh cho 5 vạn đại quân của Trương Mạc không thể tiến thêm một bước, đích thật là ngoài dự liệu của ta... Nếu không có Khúc Nghĩa, chỉ sợ hiện tại áp lực chúng ta phải tiếp nhận sẽ lớn hơn nữa.
Hoa Hùng và Cam Bí nghe vậy cũng đều bất giác gật đầu đồng ý.
- Khúc Nghĩa là người có thể trọng dụng, nhưng phải dùng thận trọng. Đây là kiến nghị năm đó Lư sư cho ta. Trải qua mấy năm tôi luyện, tin tưởng hắn cũng biết lúc nào thu liễm, lúc nào có thể kiêu ngạo. Hiện tại, ta cho hắn cơ hội này.
Đổng Phi tay cầm kim qua, khẽ gõ vào lỗ châu mai trên tường thành.
Chớp mắt đã bước vào tháng hai rồi, cùng Mã Đằng Quách Hiến giao phong cũng đã 20 ngày...
Sau khi diệt toàn bộ nhân mã Hạ Hầu Bác tại Hà Cốc, thanh uy của Đổng Phi đạt được một mức độ khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Toàn bộ Lũng Tây đều xôn xao.
Cũng không biết là ai truyền ra lời đồn, nói Đổng Phi là con trai lôi thần.
Thái sư Đổng Trác bị tiểu nhân hãm hại, tuy chết nhưng trở thành thần linh. Trong lúc nhất thời, Lũng Tây người người căm phẫn, các nơi không ngừng xuất hiện phản loạn.
Quân Lũng Tây trước kia không muốn thần phục Trương Mã, người cách Lâm Thao gần thì đều đến đây gia nhập.
Mà nhân mã cách Lâm Thao xa thì ngay tại chỗ triển khai hành động. Hoặc là cắt đứt đường vận lương của Trương Mạc, hoặc là tập kích quấy rối nơi đóng quân của Trương Mạc. Vốn từ Hà Quan đến Tác Tây thành chỉ cần 8, 9 ngày, nhưng Trương Mạc phải đi hết 20 ngày.
Hai mươi ngày, đối với Khúc Nghĩa được Đổng Phi ủy nhiệm thì đã là dư dả.
Nhưng Đổng Phi biết, trong 20 ngày trước, thương vong của phe mình cũng cực kỳ lớn. Có thể kiên trì bao lâu y cũng không thể nói rõ. Tuy nhiên có một điểm Đổng Phi tin tưởng vững chắc, Giả Hủ nhất định sẽ có hành động. Nhưng hành động thế nào, hành động khi nào, Đổng Phi cũng không biết. Dù sao thì đã đến bước này rồi, nếu tin Giả Hủ, vậy tin tưởng tới cùng đi.
Dưới thành, tiếng trống tiền chiến của quân Mã Đằng lại một lần nữa vang lên dồn dập.
Sĩ tốt của quân Mã Đằng như thủy triều tấn công tới đầu thành Lâm Thao.
Đây đã là ngày công kích thứ sáu rồi...
Đổng Phi khẽ híp mắt, một tay nắm một mặt thuẫn bài, giơ cao kim qua trong tay.
Có lẽ, bọn tỷ phu đã bắt đầu hành động rồi!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đổng Phi khẽ nhếch lên, mắt híp thành một đường, nhìn quân địch cách tường thành càng ngày càng gần.
Không biết, động tác nhếch khóe miệng này của y đã dành cho thủ quân Lâm Thao đầy đủ lòng tin.
Thuẫn bài thủ tiến lên, cung tiễn thủ giương cung cài tên, làm tốt chuẩn bị. Một lát sau, kim qua trong tay Đổng Phi đột nhiên hạ xuống.
- Bắn cung!
Theo tiếng gầm lên của y, chỉ nghe trên đầu thành vang lên vù vù, tên như châu chấu bay bắn ra, che khuất cả mặt trời...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]