Sơ Bình đại biểu cho Đổng Trác, Lý Giác Quách Tỷ không muốn tiếp tục sử dụng niên hiệu này nữa, thật giống như sống dưới bóng ma của Đổng Trác.
Vì vậy Hán Đế Lưu Hiệp 13 tuổi dưới sự cưỡng bức của Lý Giác bất đắc dĩ chỉ có thể thay đổi niên hiệu, Hưng Bình.
Có lẽ Lưu Hiệp hiện tại sẽ cảm thấy rất hối hận.
Khi Đổng Trác năm quyền, hắn là một khôi lỗi. Nhưng ở trong tay Quách Tỷ, hắn thậm chí ngay cả một khôi lỗi cũng không bằng.
Tháng giêng năm Hưng Bình đầu tiên, mùa đông lạnh lẽo đã qua, băng tuyết tan ra.
Giang sơn Hán thất vừa mới yên ổn hai tháng theo Đổng Phi đánh ra khỏi Nam Sơn, hướng Hán Dương phát động công kích, thoáng cái lại trở nên náo nhiệt.
Đầu tiên, Lữ Bố triển khai quân tại ấp Bắc Bình, đánh vào quận Nhạn Môn.
Thái thú Nhạn Môn là Cao Cán người thành Ngữ, cháu ngoại trai của Viên Thiệu, đồng hương của Thái Ung. Dựa vào sự hiểm trở của trường thành Ký Châu, tử thủ Bình Thành, mặc cho Lữ Bố mắng thế nào cũng không xuất chiến. Mặc dù Lữ Bố vũ dũng, nhưng cũng không có cách nào chiếm Bình Thành.
Sau khi Lưu Viên khai chiến, Tôn Sách dưới thương nghị của Chu Du, đột nhiên vứt bỏ Hội Kê, xuất binh chiếm lĩnh Dự Chương.
Dương Châu chiến hỏa lần thứ hai dấy lên, Lưu Dao dưới kiến nghị của Hứa Tĩnh không để ý tới Hội Kê, trái lại xuất binh đánh Ngô Quận.
Ngô Cảnh dưới giáp công của thúc cháu Nghiêm thị, mang theo gia nhân của Tôn Sách hốt hoảng chạy ra khỏi Ngô Quận, không biết tung tích.
Tại Hán Trung, Tô Cố cũng đầu hàng Quách Tỷ, liên hợp binh mã Tam Phụ, cùng Trương Lỗ Trương tu bắt đầu một trận chiến kéo dài.
Đương nhiên, khu vực hỗn loạn nhất vẫn tập trung tại Lương Châu.
Thước Âm thất thủ, Mã Đằng đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội. Hiện giờ đã biết lai lịch của quân Trương Dịch, Mã Đằng đành phải cẩn thận hành sự. Hình như có một câu châm ngôn nói rất hay: lợi ích trước mặt, không có địch nhân và bằng hữu tuyệt đối. Mặc dù Lý Giác cùng hắn có mối thù giết con, Mã Đằng cũng đành phải tạm thời vứt bỏ cừu hận, phái Giả Hòa đến Trường An hoà giải với Lý Giác.
Lý Giác Mã Đằng Trương Mạc, trong lòng đều rõ ràng một việc.
Nếu như để Đổng gia tử sống đến Trương Dịch, như vậy họ sẽ chết không có chỗ chôn.
Một người là quốc tặc đại nghịch bất đạo, trước kia bị trách cứ vì uy hiếp thiên tử, một người là vũ phu xuất thân võ tướng, có thân thế hiển hách, một người là sĩ phu danh dương thiên hạ, được thế nhân xưng là bát tuấn chi tài, đã hình thành thống nhất chiến tuyến.
Đổng Phi bồi hồi trên di chỉ tại mục trường Sắc Lặc xuyên, sư tông thú A Sửu thỉnh thoảng lại phe phẩy đầu, phát ra tiếng hí trầm thấp.
Kiến trúc trong mục trường đều đã biến thành phế tích.
Mục thảo xanh mởn cao chừng nửa thân người, chập chờn trong gió xuân.
Tường vây xây bằng đá cũng đã bị xô đổ, mơ hồ có thể thấy trên mặt tường còn lưu lại vết tích cháy đen đã từng bị lửa lớn thiêu đốt. Lư ốc bên cạnh mộ tỷ tỷ bị người ta dùng một ngọn lửa thiêu rụi.
Mộ của tỷ tỷ cũng bị người ta đào lên, chỉ để lại tấm mộ bia vết tên tỷ tỷ.
Sắc mặt Đổng Phi xanh đen, híp mắt, nhìn phần mộ bừa bãi, đột nhiên nắm tay ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Thanh như cự lôi, nổ vang giữa bầu trời.
Sư tông thú đột nhiên ngửa vó hí vang một tiếng, như tiếng rống của dã thú.
Dưới gò núi, cảnh vật yên lặng như chết...
Sau khi Đổng Phi công kích Chu Ngữ sơn, lập tức từ Đê Đạo đánh vào Lũng Tây.
Nơi đây là gia viên của y, mặc dù người thân đều đã không còn ở đây nữa, nhưng Đổng Phi vẫn muốn về nhìn một lần.
Thế nhưng. . .
Đừng thấy Đổng Trác đã chết, Đổng gia đã tan hoang, nhưng Đổng Phi còn sống, danh vọng của Đổng gia tại Lương Châu, đặc biệt là Lũng Tây vẫn còn.
Lâm Thao càng như vậy. Đổng gia tại Lâm Thao kinh doanh ba đời, đến nay đã có hơn trăm năm. Đương nhiên, so sánh với thế tộc môn phiệt thì Đổng gia không tính danh môn vọng tộc gì. Nhưng tại Lâm Thao, Đổng gia lại là hào môn thực thực tại tại.
Vào những năm cuối Đông Hán có quan niệm hương thổ rất mạnh, người Lâm Thao càng có thể tiếp thu một hào tộc của bản thổ.
Vì vậy, mặc dù Trương Mạc đã chiếm lĩnh Lũng Tây, nhưng không cách nào xóa được lực ảnh hưởng của Đổng gia tại Lâm Thao. Đặc biệt là Đổng Phi, đó chính là nhân vật anh hùng mà phụ nữ và trẻ em địa phương đều biết. Câu cửa miệng của người ta là: sống chết phải như hổ lang, hổ lang này chính là chỉ Đổng Phi.
Cho nên, khi Đổng Phi khua binh đánh tới dưới thành Lâm Thao, quan viên Trương Mạc phái đóng tại Lâm Thao căn bản không thể ngăn cản.
Người Lâm Thao mở cửa thành, mời đại quân của Đổng Phi vào thành. Trong lòng của họ, chỉ có Đổng Phi mới là chủ nhân chân chính của Lâm Thao.
Nhưng Đổng Phi thật không ngờ, phần mộ của tỷ tỷ đã bị Trương Mạc phái người hủy đi...
Có người nói, sau khi Trương Mạc chiếm lĩnh Lâm Thao, đã đào mộ của Đổng Ngọc lên, sau đó lấy hài cốt ra thiêu rụi, lại rải trên mục trường Sắc Lặc xuyên. Ngay từ đầu Đổng Phi còn chưa tin, dù sao Trương Mạc kia tốt xấu cũng là một danh sĩ!
Đứng ở trước ngôi mổ đổ nát, tay Đổng Phi đang khẽ rung lên.
Cam Bí dẫn theo mười mấy tộc nhân Vô Nan sơn lẳng lặng đứng ở dưới gò núi, người nào cũng vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt tay.
Nếu như không giết Trương Mạc, ta thề không làm người!
Đổng Phi thầm phát thệ trong lòng, xoay người nhảy lên sư tông thú, lao xuống gò núi lớn tiếng quát:
- Theo ta về Lâm Thao nghị sự.
- Vâng!
Đám người Cam Bí xoay người lên ngựa chạy theo Đổng Phi.
Trong lòng mơ hồ có một chút hưng phấn: thoạt nhìn, chủ công muốn đánh lớn rồi!
Đúng vậy, Đổng Phi đích thật là muốn phát tiết một phen. . .
Trong tư tưởng, trước kia ý nghĩ của Đổng Phi rất đơn giản, đó chính là đảo loạn thế cục Lương Châu, điều Quách Hiến ra khỏi Võ Đô, quét sạch mọi cản trở đi thông khu vực Hà Hoàng cho nãi nãi và tứ tỷ. Trên thực tế, y vẫn đều làm như vậy.
Nhưng hiện tại, Đổng Phi không muốn tiếp tục dây dưa với Mã Đằng Trương Mạc nữa.
Đứng ở trong căn nhà cũ của Đổng gia đổ nát, Hoa Hùng Khúc Nghĩa vội vã đi tới. Khuôn mặt Đổng Phi vốn rất dữ tợn, có vài phần giống Đổng Trác. Lúc này y lẳng lặng đứng trong đống đổ nát, đưa lưng về phía đám người Hoa Hùng Khúc Nghĩa, không nói được một lời.
- Chủ công. . .
Hoa Hùng nhịn không được mở miệng.
Đã qua hơn nửa năm, căn nhà cũ này vẫn bao phủ một loại mùi vị cổ quái.
Hoa Hùng đã từng tới nơi đây, nhưng lần trước khi tới đây Đổng gia vẫn vô cùng thịnh vượng, mà hôm nay. . .
Trong lòng không khỏi cảm thấy đau khổ, Hoa Hùng gọi một tiếng 'Chủ công', rồi không nói gì nữa.
Đổng Phi chậm rãi xoay người lại. Hoa Hùng Khúc Nghĩa hoảng sợ phát hiện, vị Võ Công Hầu đại danh đỉnh đỉnh, lúc này mặt đầy lệ ngân.
- Vừa rồi ta đã đến mục trường!
Hoa Hùng Khúc Nghĩa không dám mở lời, lẳng lặng chờ Đổng Phi nói.
- Người ta thường nói, nhập thổ vi an, tử giả tối đại (vào đất là bình yên, người chết là lớn nhất). . . Cha ta là thái sư, mặc dù đã làm việc không nên làm, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, cha ta đã làm sai điều gì? Các sĩ nhân lại liều chết không chịu buông tay. Trương Mạc kia là sĩ phu có tiếng thiên hạ, không ngờ lại đào mộ của đại tỷ ta. Tỏa cốt dương hôi... Đại tỷ ta có liên quan gì tới những việc này đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]