Nắm lấy một mũi lao, Tượng Long đột nhiên xông lên, húc bay hai quận quốc binh ra xa. Gai nhọn trên đỉnh đầu còn húc lủng bụng đối phương. Dựa thế đứng dậy, Đổng Phi gầm lên như cự lôi:
- Tặc tử, gia gia nhà ngươi ở đây.
Mũi lao mang theo lực lượng thật lớn có thể xuyên thủng kim thạch, có thể nói đã dùng tới toàn bộ khí lực của Đổng Phi.
Vốn cách Giản Ung hơn 150 bước, nhưng tốc độ của Tượng Long nhanh đến kinh ngạc, trong nháy mắt đã xông qua. Trong nháy mắt Đổng Phi ném ra, cự ly chỉ còn cách Giản Ung khoảng 80 bước. Phải nói cự ly này vẫn còn xa, nhưng Đổng Phi đã dùng hết khí lực toàn thân. Khi mũi lao bay tại không trung không ngừng xoay tròn, càng sinh ra một đường vòng cung kỳ dị.
Giản Ung cũng không nghĩ đến, tại cự ly xa như vậy mà Đổng Phi lại xuất thủ..
Chờ khi hắn nghe được tiếng gió rít vang lên, vội vã quay đầu lại xem, mũi lao đã đến trước mặt hắn.
Phốc, xuyên thủng cổ Giản Ung. Lực lượng rất lớn trên mũi lao đã làm gãy xương cổ của Giản Ung. Giản Ung cụp đầu xuống, nằm trên lưng ngựa, một đường chạy vào đồng hoang.
Cùng lúc đó, tráng hán tên Vương Chính cũng đã chạy qua.
Tuyên Hoa đại phủ lực phách Hoa Sơn, tráng hán mặt mày dữ tợn quát:
- Tiểu tử, để mạng lại!
Vương Chính, vốn là một viên đại tướng bên cạnh Trương Thuần, sau đó Trương Thuần cùng đường, hắn liền lâm trận tạo phản, chém đầu của Trương Thuần.
Vốn muốn cầu một tiền đồ, nhưng Công Tôn Toản lại ghét nhất hạng người bất trung bất nghĩa, tại chỗ đã muốn giết hắn.
Cũng may là Lưu Bị cầu tình, Công Tôn Toản mới thả Vương Chính ra. Nhưng bởi vì sự kiện này, Công Tôn Toản đã sinh ra đề phòng với Lưu Bị.
Trên thực tế, Công Tôn Toản vẫn có đề phòng với Lưu Bị.
Xem như đồng song, lúc đó cái vẻ hào nhoáng biểu hiện ra của Lưu Bị khiến Công Tôn Toản không thích cho lắm, đồng thời cũng không quá coi trọng. Nhưng sau khi Lưu Bị đầu nhập vào hắn, Công Tôn Toản phát hiện, người đồng song ngày xưa của hắn cũng không khó chịu như biểu hiện bên ngoài của hắn. Ngược lại, Lưu Bị rất có tài hoa, tại lĩnh vực quân sư có vẻ kém hơn Công Tôn Toản, nhưng tại phương diện đối nhân xử thế, còn có sử dụng người, năng lực của Lưu Bị vượt xa Công Tôn Toản, khiến cho thủ hạ của Công Tôn Toản đều nói tốt cho Lưu Bị.
Càng như thế, Công Tôn Toản lại càng lo lắng.
Vì vậy khi giết Trương Thuần, biểu tấu công tích với triều đình, Lưu Bị vốn là ở trong tam giáp, cùng Quan Trương hai người đều có chiến công cao, nhưng cũng không xuất hiện ở trên Công lao bộ. Lấy lời của Công Tôn Toản, hôm nay Lưu Bị còn gánh trên lưng cái danh phản tặc, nếu không thể rửa sạch cái danh này, Công Tôn Toản hắn làm sao dám thỉnh công với triều đình?
Lưu Bị là người thông minh, sao đoán không ra Công Tôn Toản đã sinh đề phòng với mình?
Có ý muốn đầu nhập vào Lưu Ngu, nhưng tội danh trên người hắn còn chưa được rửa sạch, làm sao mà đi nương nhờ?
Lương Châu, Đổng Trác liên tiếp thắng lợi. Lúc trước hại họ phải chịu cái danh phản tặc, đầu sỏ gây nên chính là nhi tử của Đổng Trác kia, hôm nay cũng đã là Bắc Cung giáo úy, bổng lộc thất bách thạch, tại Lạc Dương phong sinh thủy khởi, rất đắc ý!
Lưu Bị vốn còn trông cậy vào lão sư Lư Thực có thể hỗ trợ. Nhưng hiện tại, Lư Thực đã nhận Đổng Phi làm học sinh. Nếu có thể nói tốt cho hắn thì đã làm rồi, hà tất phải chờ đến bây giờ?
Hy vọng của Lưu Bị đã tan biến...
Hắn cảm thấy tiền đồ của mình tối tăm, may mà Công Tôn Toản còn chưa quá tuyệt tình. Sau khi nhận được danh hiệu Phấn võ tướng quân, đều đưa ba huynh đệ Lưu Quan Trương, còn có các thuộc hạ của hắn đến huyện Bình Nguyên, làm một tiểu lại địa phương. Bình Nguyên lệnh đó vốn cũng là người của Công Tôn Toản, tự nhiên có thể minh bạch ý đồ chủ công nhà mình là gì.
Bình Nguyên, là nơi tứ chiến, nằm ở giữa Ký Châu và U Châu.
*tứ chiến: nơi bốn mặt bằng phẳng, vô hiểm khả thủ, dễ bị tấn công.
Đất đai cằn cỗi, thậm chí không so được với huyện An Hỉ. Đám người Lưu Huyền Đức bị ném tới đây, lại có người giám thị, chèn ép, cuộc sống rất chán nản. Người ngày xưa đi theo họ, từng người một đã ra đi, làm cho Lưu Bị cảm thấy tuyệt vọng chẳng bao giờ từng có.
Cũng chính vào lúc này, Hứa Du đi qua Bình Nguyên, trong lúc vô ý kết bạn với Lưu Bị.
Đây không khác lại cho Lưu Bị một hy vọng, Viên Thiệu sẵn có hiền danh, lại xuất thân tứ thế tam công, có lẽ có thể...
Nhưng mãi đến sau khi Lưu Bị đến Cao Ấp, Hứa Du mới nói đưa ra kế hoạch của hắn.
Ngay từ đầu, Lưu Bị kiên quyết không đồng ý.
Nhưng buổi nói chuyện của Hứa Du khiến hắn ý động. Huyền Đức có đại tài, bị kẻ gian hãm hại, mới rơi vào cục diện hôm nay. Hiện giờ Đổng gia tử rất được thánh quyến, chỉ cần hoàng thượng còn một ngày, ngươi sẽ khó có thể rửa sạch tội danh trên người. Chủ thượng ngu ngốc, kẻ gian nắm quyền. Huyền Đức chính ứng với người theo thiên hạ chính nghĩa, trảm trừ kẻ gian, nói theo Y Doãn, Hoắc Quang, lập tân quân khác, trùng chấn giang sơn xã tắc Đại Hán ta. . . Trừ phi, Huyền Đức nguyện ý trở lại Bình Nguyên, làm kẻ hạ đẳng, cả đời không thấy vinh quang.
Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên.
Người sống trên đời này, phải nắm chặt thời cơ thì mới có được thành tựu.
Hơn nữa đi theo Viên gia, hình như cũng là một lựa chọn không tệ. Chí ít, họ có thể mang đến cho Lưu Bị vô tận hy vọng.
Vì vậy, Lưu Bị dẫn theo người bên mình với số lượng không nhiều, gia nhập kế hoạch của Hà Ngung.
Đổng Phi giết chết Giản Ung, thấy Vương Chính kia chạy qua, đột nhiên y nhếch miệng cười nhạt. Tượng Long đứng tại chỗ vẩy đầu, xoay tròn một vòng, tránh đi công kích của Vương Chính. Đồng thời duỗi người tới, Quỷ Khốc sóc một chiêu Thanh long hiến trảo, như tia chớp đâm ra.
Trên Quỷ Khốc sóc mang theo một luồng kình đạo hình xoắn ốc kỳ dị.
Vương Chính đâu nghĩ đến Đổng Phi sẽ có phản ứng nhanh như vậy? Bất ngờ không kịp đề phòng, đầu phủ chém vào không khí, vừa lúc lộ ra một kẽ hở cực lớn. Quỷ Khốc sóc đập mạnh vào ngực hắn. Giáp trụ bị luồng lực cực mạnh nện cho nát bấy, luồng kình đạo hình xoắn ốc trên đầu sóc tiếp tục chui vào trong, rắc một tiếng, xương ngực vỡ sạch.
Cả người bị đánh bay ra ngoài, khi ngã xuống đất thì đã tuyệt khí.
Đổng Phi hét lớn:
- Kẻ ngăn cản ta phải giết. Lương Châu Đổng Phi ở đây, tặc tử để mạng lại cho ta!
Y phóng ngựa lao thẳng tới Hứa Du. Hứa Du hoảng hốt, dưới đại kỳ hét lên thất thanh:
- Ngăn cản tặc tử này, ngăn cản tặc tử này!
Lời còn chưa dứt, một kỵ chạy như bay đến, nhanh như tia chớp.
Một viên đại tướng ngồi trên ngựa, nhảy xuống ngựa thân cao khoảng chín xích, mặt như táo chín, mắt phượng mày tằm, râu dài hai thước, thân khoác chiến bào xanh lông két, cưỡi Hoàng phiêu mã, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chính là Quan Vũ Quan Vân Trường.
Quan Công lao tới trước mặt Đổng Phi, không nói hai lời, vòng đao chém tới.
Nói cái chó gì nữa, có câu là cừu nhân gặp mặt, mắt long sòng sọc. Nếu không phải sửu quỷ trước mặt này, sao hắn lại rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Đổng Phi nhìn rõ người đến, trong lòng không khỏi thầm kêu: không hay!
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, đao của Quan Công đã đến nơi. Đổng Phi từng lĩnh giáo qua đao pháp của Quan Công, nhưng thời gian đã cách hai năm, đao pháp của Quan Công đã trở nên càng mạnh mẽ hơn. Thanh Long Yển Nguyệt Đao 80 cân dưới bàn tay của hắn không hề tỏ ra cật lực. Một đao chém xuống, nhanh như tia chớp, làm cho người ta có cảm giác bay bổng, căn bản không có cảm giác dùng tới khí lực.
Chỉ một đao này, Đổng Phi đã nhìn ra đao pháp của Quan Công đã đạt đến cảnh giới cử trọng nhược khinh.
Trong lòng không dám chần chờ chút nào. Trong chớp nhoáng, Quỷ Khốc sóc nhếch ra phía ngoài. Chỉ nghe keng một tiếng, Quan Công cũng không nhìn rõ sóc này của Đổng Phi là sử thế nào. Chỉ là đệ nhất đao bách thí bách linh, rất ít khi thất thủ lại bị ngăn chặn.
Hai người đồng thời cảm thấy một luồng cự lực kéo tới.
Tượng Long không khỏi lộc cộc lui về phía sau ba bước, mà Hoàng phiêu mã của Quan Công lại hí dài, lui liền vài chục bước.
Cánh tay hơi tê dại, Đổng Phi khẽ híp mắt.
Mà lúc này Quan Công cũng khẽ khép mắt phượng, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát ra chiến ý chẳng bao giờ từng có.
- Hảo đao pháp!
Đổng Phi nhịn không được khen một tiếng, dục ngựa đang muốn tiến lên tái chiến, lại nghe phía sau có người lớn tiếng quát:
- Sửu quỷ, ăn một mâu của tam gia gia ngươi, xem chiêu!
Một luồng hàn khí của kim loại sắc bén từ phía sau ập tới. Đổng Phi hoảng hốt, vội vàng giơ sóc một chiêu Ngô cương phạt quế quét ra phía sau.
Keng...
Tiếng vang chấn cho lỗ tai Đổng Phi vang lên ong ong, cổ họng ngọt ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ thẫm. . .
Đánh từ nửa đêm đến bây giờ, trong sáu canh giờ, hầu như Đổng Phi chưa từng nghỉ ngơi một phút nào.
Luân phiên ác chiến, trong lồng ngực Đổng Phi kìm nén một luồng khí, nhưng không thể nào phát tiết. Một ngụm máu này phun ra, lại làm cho tinh thần của Đổng Phi đột nhiên phấn chấn, vốn giết đến nỗi đầu óc có vẻ mơ hồ, cũng theo đó trở nên thanh minh rất nhiều. Hiện giờ, y đang ở trong vòng vây của mấy vạn quân địch, tuyệt đối không thể ở lâu. Đám người Hán Đế hẳn là đã chạy ra khỏi vòng vây, mình hình như cũng không cần phải chiến tiếp nữa. Huống chi, đối thủ trở nên rất lợi hại, Đổng Phi cũng không có lòng tin có thể chiến thắng.
Tượng Long nhảy tới một bên, Đổng Phi ngẩng đầu nhìn, trong lòng cười khổ không ngớt.
Quả không ngoài sở liệu, kẻ đánh lén đó chính là tam gia Trương Dực Đức trong đào viên tam anh. Một kích vừa rồi mặc dù Trương Phi đã kích làm bị kích thương Đổng Phi, nhưng song chưởng cũng tê dại từng đợt. Chiến mã càng chịu không nổi lực chấn như vậy, sau khi lui liền bảy tám bước, mới đứng vững được.
Ba người, đứng thành hình tam giác. Quan Công và Trương Phi, một người híp mắt, một người trừng mắt. Nhưng nhìn ra được, hai người lúc này đều rất kích động. Mắt thấy cừu nhân, hai năm nay họ khắc khổ luyện công, không phải là đợi giờ khắc này sao?
Đáng nhẽ, Quan Công cũng không tán thành chủ ý của Lưu Bị. Nhưng hiện tại xem ra, đại ca chính là đại ca, rốt cuộc có thể báo thù rửa hận rồi!
- Sửu quỷ, lần trước ngươi dùng quỷ kế đánh thắng bọn ta, không ngờ sẽ có cục diện hôm nay phải không. Tam gia chờ đợi ngày này, đợi đến nóng ruột rồi. Vừa lúc, lần này cho ngươi nếm thử mùi vị bị vây công... Sửu quỷ, còn không để mạng lại cho tam gia.
Vừa nói chuyện, Trương Phi nắm lấy Trượng Bát Xà Mâu trong tay, đâm tới Đổng Phi.
Hai năm nay, tam gia cũng cả ngày rèn luyện khí lực, Trượng Bát Xà Mâu trong tay cũng đã được chế tạo lại, nặng 78 cân.
Giao phong với phản tặc, khi thì cũng sẽ tác chiến với dị tộc tái ngoại, tam gia tự nghĩ ra một bộ Vô Hồi Mâu Pháp. Một khi thi triển lên, giống như tật phong bạo vũ, hoàn toàn không có chiêu thức phòng ngự nào, toàn là sát chiêu hung ác đồng quy vu tận. Vô Hồi Mâu Pháp, danh như ý nghĩa, chiêu xuất địch tử, tuyệt không lưu tình. Trượng Bát Xà Mâu mang theo tiếng gió rít, mang theo sát khí thảm liệt.
Đổng Phi thầm kinh hãi, Quỷ Khốc sóc trong tay rung lên, một chiêu Tứ di phục tòng thương, lao lên nghênh đón Trương Phi.
Trong Chỉ Nguyệt Lục, Tứ Di Tân Phục thương là thương pháp trung bình, bắt nguồn từ 24 tư thế, diệu biến vô cùng. Thương pháp công chính bình thản, ẩn hàm khí thế vương giả. Sau khi thi triển ra, trên dưới tung bay, mặc cho Trương Phi Vô hồi chiêu pháp của Trương Phi như tật phong bạo vũ, nhưng không thể đột phá phòng ngự của Đổng Phi, làm tam gia Trương Phi tức giận liên tục la hét, chiêu pháp càng hung mãnh.
Đổng Phi không phải không thể đôi công với Trương Phi, nếu như chọn sát pháp hung mãnh, y sẽ không dưới Trương Phi chút nào.
Nhưng có Quan Công ở một bên nhìn chằm chằm, nhưng thủy chung không thấy động tác. Như lợi tiễn súc thế đợi phát. Đổng Phi biết, Quan Công này ra chiêu nhất định là chiêu số tuyệt sát, nhất định phải nghiêm trận mà đợi, cẩn thận phòng bị mới có thể ngăn chặn.
- Vô hồi bát pháp, Kinh mộng!
Trương Phi cũng đã tiến vào cấp độ cử trọng nhược khinh. Xà mâu thoáng như cự mãng, ở trong tay hắn khi thì đâm, khi thì chọc, thay đổi liên tục. Đánh năm sáu hiệp, tam gia bỗng nhiên quát lớn một tiếng rồi đâm ra một mâu, như thể bôn lôi.
Đổng Phi giơ sóc ngăn cản. Sau một tiếng keng vang lên, đẩy ra xà mâu của tam gia.
Nhưng đúng lúc này Quan Công đã động, Hoàng phiêu mã như tia chớp bay ra, thuận thế bổ tới một đao, quát lớn:
- Nghịch phong đao!
Thanh Long Yển Nguyệt Đao phá không, mang theo một luồng khí lưu quái dị, mạnh mẽ chém xiên xuống.
Đổng Phi thầm mắng đê tiện, hai người này thoạt nhìn sớm có ăn ý. Một đao này của Quan Công bất luận thời cơ hay là tình thế, đều vừa khít có lợi cho mình. Lực lượng của Đổng Phi sẽ trì trệ một chút, mà Quan Công đang ở trạng thái đỉnh phong.
Đại sóc xoay chuyển quái dị, đuôi sóc điểm đúng lên lưỡi đao.
Lực lượng vô cùng lớn suýt nữa làm cho Đổng Phi tuột tay khỏi đại sóc, thuận thế trượt ra phía trước, Đổng Phi một chiêu Quái mãng xuất động, lần thứ hai chạm chán với xà mâu của tam gia.
Keng keng keng, thanh âm chát chúa khiến người khó chịu.
Quan Công cùng tam gia liên thủ, ba người giống như đèn kéo quân đứng sát vào nhau, sát pháp rất kịch liệt.
Dưới soái kỳ, Hứa Du thở hổn hển, quay đầu nói với Lưu Bị bên cạnh:
- Huyền Đức, hai huynh đệ của ngươi quả thật là hổ tướng. Ta vẫn chưa nghe nói qua, có người có thể đánh với Đổng gia tử thành như vậy. . . Có điều vẫn nhờ Huyền Đức xuất thủ, nhanh nhất giết Đổng gia tử này đi, sau đó truy sát hôn quân kia, thì đại sự có thể thành. Hứa mỗ nhất định sẽ biểu tấu tân đế, rửa sạch oan khuất cho Huyền Đức.
Nói thật, dù đã đến nước này, Lưu Bị vẫn còn có vẻ do dự, không biết có nên xuất thủ hay không.
Nhưng lời nói của Hứa Du, không thể nghi ngờ đã nhắc nhở hắn.
Khai cung không thể hồi đầu tiễn, đã đến bước này thì đâu còn đường lui gì nữa? Từ xưa được làm vua thua làm giặc, chính là như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng, cắm xuống cây cung cứng ba thạch.
- Tử Viễn công đợi chút. . .
Nói rồi hắn dục ngựa lao ra bản trận, trên lưng ngựa giương cung cài tên, nhắm ngay Đổng Phi, một tiễn bay vù ra.
Sau đó thu hồi cung tiễn, nhấc chân tháo xuống một cây mã sóc, lao tới Đổng Phi.
Trên lịch sử, Lưu Bị cũng là một tay hảo kiếm. Song cổ kiếm tiếng tăm lừng lẫy đó có thể nói mọi người đều biết. Nhưng sau trận đánh tại huyện An Hỉ, Song Cổ kiếm của Lưu Bị đã bị gãy. Hai năm nay, hắn khổ luyện mã sóc, đồng thời chém giết trên chiến trường, giờ cũng là một tay hảo sóc. Mã sóc nặng 30 cân, hiện giờ cũng có thể trảm tướng đoạt kỳ, võ nghệ còn cao hơn năm đó gấp mười.
Thân là đại tướng, phải nên mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương.
Lợi tiễn bay tới, Đổng Phi đột nhiên một chiêu Đáng lý ẩn thân, trước mắt bao người đột nhiên biến mất khỏi lưng ngựa. Tên bắt hụt, Đổng Phi xoay người ngồi ổn định, một sóc đập ngang tới Quan Công. Nếu bỏ qua lập trường đối địch, Quan Công cực kỳ kính nể võ nghệ của Đổng Phi. Nhưng trên chiến trường không được phép lưu tình chút nào. Huống chi, giữa họ chỉ có cừu hận.
Quan Công vũ đao, đánh bật đại sóc.
Lúc này Lưu Bị xông qua, mã sóc đâm tới, chiêu số khá có bản lĩnh.
Đổng Phi trở tay một sóc đẩy ra mã của Lưu Bị, nhưng trong lòng thầm giật mình: tại sao tên tai to này có võ nghệ như vậy?
Tam anh như đèn kéo quân bao vây đánh Đổng Phi. Dần dần, Đổng Phi cũng có vẻ không địch lại.
Một lần không cẩn thận, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Công đã chém vào trên lưng y. Cũng may áo giáp của Đổng Phi rắn chắc, ngăn đi hơn phân nửa lực đạo. Nhưng dù vậy vẫn phá vỡ giáp trụ, để lại một vết thương sâu tận xương trên lưng y.
Đau đớn, làm cho Đổng Phi nổi điên!
Trong nháy mắt ngựa giao nhau với Trương Phi, Đổng Phi đột nhiên rút ra kim qua chùy, một chiêu Thương long bãi vĩ, nện thật mạnh lên lưng Trương tam gia.
Một chiêu trong sóc kẹp chùy này sử có thể nói xuất thần nhập hóa.
Trương tam gia ở trên ngựa phun ra một ngụm máu, suýt nữa bị đánh rớt xuống ngựa.
Lưu Bị hốt hoảng:
- Đừng làm bị thương tam đệ ta!
Hắn quét ngang mã sóc, nhưng Đổng Phi không để ý tới, một chiêu Tô Tần Bối Kiếm, đẩy ra mã sóc, lại thúc chân vào bụng ngựa, Tượng Long lao vào rừng không quay đầu lại.
Quan Công giận dữ:
- Tặc tử, đừng chạy!
Liền dẫn người đuổi theo.
Bên kia Lưu Bị đi tới trước mặt Trương Phi, nét mặt khẩn trương:
- Dực Đức, đệ không sao chứ.
Trương Phi ói ra một ngụm máu, hổn hển nói:
- Đại ca đừng lo cho đệ, giết sửu quỷ kia quan trọng hơn.
Lưu Bị suy nghĩ một chút, lập tức dẫn người đuổi theo.
Đầu óc Đổng Phi càng lúc càng mơ hồ.
Vết thương trên lưng đau rát, máu theo khe giáp chảy xuống, nhiễm đỏ hơn cả nửa thân mình.
Tam anh, quả nhiên là lợi hại!
Đổng Phi giao thủ với người khác chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy. Cảm giác đại sóc trong tay càng lúc càng nặng, trong lòng biết thể lực tiêu hao đã đến cực hạn.
Thi triển bộ pháp vận khí mà Mã Viện để lại, xương cốt vang lên răng rắc,
Trong đau đớn, khí lực từ từ khôi phục. Vết thương trên lưng hình như cũng đã khô lại, không còn chảy máu ra ngoài nữa.
Ghìm ngựa lại, thấy Quan Vũ nhất mã đương tiên đuổi theo. Đổng Phi hít sâu một hơi.
Thế nào cũng phải ngăn chặn đối phương, bằng không nếu để chúng đuổi kịp Hán Đế, vậy sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc.
- Quan Vân Trường, ngươi ta tái chiến ba trăm hiệp!
Đổng Phi quay đầu ngựa, xông tới Quan Vũ.
Nhưng thấy Quan Công chỉ cười lạnh, đột nhiên dừng lại, giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên cao:
- Mỗ không tranh thất phu với ngươi. Các huynh đệ, bao vây sửu tặc này lại cho ta.
Thủ hạ của Quan Công có khoảng 200 giáo đao thủ, liền ùa tới vây quanh Đổng Phi.
Đơn đả độc đấu, Quan Công quả thật không nắm chắc có thể thắng Đổng Phi. Nếu đã đến bước đường này, hà tất phải đi mạo hiểm.
Nhưng không đợi y giết lui quân địch, Lưu Bị đã dẫn người xông tới. Thấy loại cảnh tượng này, Lưu Bị không khỏi bật cười.
- Kế này của Vân Trường quả nhiên là diệu. . . Người đâu, bắn cung cho ta!
Hơn 200 cung tiễn thủ theo Lưu Bị chạy vòng vòng ở bên ngoài, không ngừng bắn tên. Đổng Phi một mặt vung trái chém phải đẩy tên ra, một mặt giết quân địch muốn áp sát, y tức giận luôn miệng chửi bới. Lưu Huyền Đức này quả nhiên âm hiểm, đây là muốn hao hết khí lực của ta mà.
Quan Công vuốt râu, khẽ nói:
- Đại ca, Đổng gia tử này thật không hổ danh xưng hổ lang chi tướng. Nhiều người như vậy bao vây mà hắn có thể kiên trì đến bây giờ. Trước đây Quan mỗ thật đã xem thường anh hùng thiên hạ, thật sự là xấu hổ!
Ánh mắt Lưu Bị bắn ra sát khí lạnh:
- Đáng tiếc, hắn lại là địch nhân của chúng ta!
Lúc này, Trương Phi theo đại quân chạy tới, thấy tình huống này cũng đã hiểu ý đồ của hai người Lưu Bị.
- Vây chết hắn, tốt nhất bắt sống hắn, ta muốn từng đao róc thịt hắn, mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng ta.
Lúc này đã qua buổi trưa.
Tuyết đọng dần dần tan ra. Cách đó không xa chính Ung Thủy, Đổng Phi bị bao vây, trên người dính bốn năm mũi tên. May cũng không phải nơi yếu hại. Mà Tượng Long cũng có vẻ không chịu được. Nếu không có mã khải rất nặng trên mình, chỉ sợ từ lâu đã bị bắn chết.
Thấy Đổng Phi đã không còn hơi sức, đám người Lưu Bị rất đắc ý.
Hứa Du cười ha ha:
- Đổng gia tử chết, đại nghiệp của chúng ta có thể thành. . . Đến lúc đó chỉ cần cầm đầu của hắn, Bắc Cung vệ không chiến tự tan. Huyền Đức, trận chiến này ba huynh đệ ngươi lập công đầu. Hứa mỗ ở chỗ này chúc mừng Huyền Đức ngươi trầm oan được giải trước.
Lưu Bị nhịn không được cười ha ha, dương dương đắc ý.
Cũng chính vào lúc này, bờ bên kia sông truyền đến tiếng vó ngựa.
Hai người lao ra từ trong rừng thưa. Một người mặt đen như đít nồi, tướng mạo kinh khủng, cưỡi một con đại hắc mã, trong tay là đôi đại chùy bằng thép ròng.
Một người khác, trên ngựa treo một cây ngân thương, tướng mạo tuấn lãng phi phàm.
Tay nắm một cây Bảo điêu cung, trên lưng ngựa còn mang hai ống Điêu linh tiễn. Hai người lao tới, lớn tiếng quát:
- Hảo hán đừng vội kinh hoảng, chúng tôi tới giúp ngươi. . . Nghịch tặc, các ngươi hành thích vua, đều là loạn thần tặc tử. . .Tên một tai kia, nhìn tiễn!
Điêu linh tiễn phá không, vang lên vù vù.
Quan Công giơ tay một đao trảm rơi lợi tiễn, mày tằm dựng ngược, nổi giận gầm lên:
Lời còn chưa dứt, hán tử mặt đen vòng chùy tiến lên nghênh tiếp. Một chiêu Thiết Môn Soan, keng đánh bật ra đại đao của Quan Công.
Hán tử mặt đen này hảo khí lực!
Quan Công thầm cả kinh, lập tức lao vào đấu với hán tử mặt đen.
Cùng lúc đó, Trương Phi giơ mâu phóng tới, ngăn cản hiệp khách kia. Bốn người bốn ngựa, chiến nhau bên bờ Ung Thủy.
Đổng Phi cũng không biết lai lịch của hai người này, tuy nhiên nếu có thể ngăn cản Quan Công, chắc hẳn không kém.
Tinh thần nhất thời phấn chấn, tâm quyết vận khí liên tục thi triển hai lần, xương cốt càng không ngừng vang lên răng rắc, đại sóc liên tục ba chiêu Dạ Chiến Bát Phương, đánh cho người xung quanh máu thịt tung toé. Cũng không để ý tên đang bay tới, liền lao tới Lưu Bị và Hứa Du.
Bên kia, hán tử mặt trắng hiển nhiên không phải là đối thủ của tam gia, đánh mười mấy hiệp, chiêu pháp đã tán loạn.
Nhưng Trương Phi vừa thấy Đổng Phi lao tới Lưu Bị liền sốt ruột. Hắn cũng rõ ràng bản lĩnh của huynh trưởng nhà mình, đối phó tiểu nhân vật còn được, nhưng nếu một đấu một với Đổng Phi, căn bản không phải là đối thủ. Hắn trợn tròn mắt hổ, quát lên chói tai:
- Sửu quỷ, đừng hại đại ca của ta!
Bỏ qua hán tử mặt trắng liền đánh tới Đổng Phi.
Hán tử mặt trắng cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Trương Phi, nhìn đồng bọn bị Quan Công đánh cho chật vật, lập tức đỉnh thương giáp công Quan Công.
Xa xa, có tiếng vó ngựa vang lên.
Tuyết rơi đầy trời, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy tới.
Hứa Du không khỏi cả kinh, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sắc mặt có vẻ rất khẩn trương.
- Huyền Đức, có phải là hữu quân không?
Làm gì còn có hữu quân? Lưu Bị nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát. Chỉ thấy trong mưa tuyết, loáng thoáng có một đội nhân mã đang lao tới. Chữ trên cờ hiệu có thể là "Hà Gian Trương". Mặc dù không biết là người nào, nhưng Lưu Bị biết, đối phương tuyệt đối không phải là hữu quân.
- Không hay, có thể là quân mã của Triệu Quốc chạy tới rồi hay không?
Hứa Du còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng gầm giận giữ:
- Phản tặc đừng vội chạy, Hà Gian Trương Cáp ở đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]