Đổng Phi có hai thiếp thân hộ vệ, một là Thành Lễ, một là Đổng Thiết.
Có điều Đổng Thiết sau khi theo Vương Việt tu luyện một năm, có vẻ tiến nhập bình cảnh.
Vì vậy Vương Việt thỉnh cầu Đổng Phi:
- Kiếm đạo của tiểu Thiết hiện giờ đã bước vào bình cảnh. Ta muốn dẫn hắn ra ngoài du lịch, đi khắp núi sông Đại Hán, thể ngộ tận gốc kiếm đạo. Vì vậy thỉnh đại nhân cho tiểu Thiết thời gian ba năm, sau ba năm, bất luận hắn có thể đột phá chướng ngại hôm nay hay không, ta cũng mang hắn về cho ngài, ngài thấy thế nào?
Trong lòng Đổng Phi coi Đổng Thiết như huynh đệ, nhiều năm qua đã cùng y trải qua bao thăng trầm nguy hiểm.
Đời trước đọc tiểu thuyết võ hiệp, ít nhiều cũng biết con đường kiếm đạo cần nhất là tự ngộ.
Khổ luyện là cơ sở, nhưng dù khổ luyện thế nào, nếu như không có ngộ tính thì cũng chỉ được gọi là kiếm thủ, không được gọi là kiếm sư. Nhưng người với người khác nhau, vì vậy ngộ tính cũng khác. Lĩnh ngộ năm đó của Vương Việt chưa hẳn thích hợp với Đổng Thiết. Hơn nữa điều này thuộc loại huyền diệu khó giải thích, giống như Đạo Đức Kinh đã nói: đạo khả đạo, phi thường đạo.
(theo ý đệ hiểu: đạo mà nói ra bằng lời được thì chỉ là đạo bình thường, đạo không thể diễn tả mới là phi thường)
Cho nên lần du lịch này của Đổng Thiết đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Trong lòng không muốn nhưng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Vương Việt, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tương lai của huynh đệ, Đổng Thiết mạnh đối với Đổng Phi chẳng phải rất tốt?
Trong một năm này, Đổng Phi cũng từng hỏi riêng Vương Việt về cử khinh nhược trọng. Nhưng câu trả lời của Vương Việt vô cùng huyền ảo, Đổng Phi nghe cũng rất mơ hồ.
Sau đó Vương Việt nói:
- Đại nhân, con đường kiếm đạo không giống với võ nghệ của đại nhân, ta không thể giúp được gì. Có điều vạn pháp quy tông, đạo lý lớn thường tương đồng. Năm đó ta luyện kiếm, từ kiếm bén đến kiếm cùn, từ kiếm cùn đến kiếm nặng, từ kiếm nặng đến kiếm gỗ... 30 năm mới hé mở được con đường. Sử sóc ta chỉ là ngoại nhân, có điều năm đó ta cùng hảo hữu Đồng Uyên luận bàn, hắn từng tặng ta một quyển [Chỉ nguyệt lục], ta có thể tặng lại cho đại nhân, để đại nhân tham khảo, thế nào?
Đổng Phi cười khổ, người Lạc Dương bây giờ chỉ biết y sử sóc, mà không biết sóc chỉ là binh khí y chuyển qua giữa chừng.
Nhưng cũng không thể nói rõ, cho nên ý tốt của Vương Việt y tâm lĩnh. Sau khi nhận quyển [Chỉ nguyệt lục], y ngẫm lại cẩn thận, cảm thấy pháp môn luyện kiếm của Vương Việt, tình tiết hình như có phần tương tự so với một bộ tiểu thuyết hiệp đời trước.
Nói chung là bảo ngươi chế tạo một đôi mộc chùy, ngày ngày tu tập.
Bình thường ở thao trường y luyện sóc. [Chỉ nguyệt lục] của Đồng Uyên kỳ thật cũng không có chiêu số cố định, mà là tâm đắc tu luyện nhiều năm của hắn. Vì hắn thích thích luyện công dưới ánh trăng, cho nên một quyển tâm đắc này đặt là [Chỉ nguyệt lục].
Không thể phủ nhận, tạo nghệ của Đồng Uyên thật là thâm hậu.
Đổng Phi theo phương pháp trong đó tu luyện, sóc càng lúc càng thêm tinh thuần.
Nhưng ảo diệu của cử khinh nhược trọng Đổng Phi vẫn không lĩnh ngộ được. Theo như Vương Việt nói:
- Đại nhân có thể trước nhược quán (tuổi 20) mà đến mức cử trọng nhược khinh đã là là thiên hạ hiếm thấy. Hà tất phải nóng lòng nhất thời. Nên biết con đường võ nghệ cần tâm tư yên lặng bình thản, nếu càng nóng ruột thì càng không cách nào lĩnh ngộ, làm không tốt cuối cùng có thể rơi vào tiểu thừa.
Ngẫm lại cũng phải, Vương Việt 30 năm mới lĩnh ngộ cử khinh nhược trọng, y mới từng này tuổi thì gấp cái gì?
Võ nghệ y lúc này tinh tiến, nhưng cảm giác mất mát Đổng Thiết càng ngày càng lớn. Nhớ trước đây mỗi lần ra ngoài đều có Đổng Thiết làm bạn, nhưng hôm nay chỉ còn một mình Thành Lễ, trong lòng Đổng Phi không khỏi thấy nhớ Đổng Thiết.
Vào phòng khách đã thấy Tào Tháo đang đi lại bên trong.
- Tây Bình, ngươi thực sự là... Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, bọn Văn Cử chắc chắn sốt ruột lắm rồi.
Vừa nhìn thấy Đổng Phi, Tào Tháo chạy vội tới nắm lấy cánh tay y lôi ra ngoài. Thân cao 7 xích mà muốn kéo Đổng Phi thì có hơi... Nên nhớ thể trọng Đổng Phi cũng đã gần hai trăm ba, hai trăm tư cân. Nếu dùng một chút lực có khi ngựa cũng không kéo được y. Tào Tháo dùng lực một hồi, thấy Đổng Phi vẫn sừng sững ở cửa không dịch chuyển.
- Tào huynh, huynh vội vội vàng vàng là có chuyện gì vậy?
- Ai, hôm nay là Công Đạt mời khách, Thúy Oanh các... Vừa lúc có mấy hảo bằng hữu tới Lạc Dương.
- Hảo bằng hữu? Ai? Ta có biết không?
- Ta làm sao biết ngươi có biết không? Có điều nghe nói có một trưởng bối của Công Đạt, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi.
Đổng Phi nở nụ cười...
Thúy Oanh các kia là nơi nổi danh phong nguyệt ở Lạc Dương, cũng là nơi văn nhân nhã sĩ thích tụ hội.
Đổng Phi không thích nơi đó, một là tốn tiền, hai là... Đừng thấy mấy kẻ sĩ này khách khí với y, thực ra cả đám đang chờ cơ hội khiến y mất mặt. Toàn bộ thành Lạc Dương, trong mười người thì ít nhất có đến 8 người không ưa y. Đổng Phi cũng không muốn mang mặt của mình đi đỡ mông người khác, thật sự không cần thiết...
Nhưng Tào Tháo thích, vô cùng thích.
Bên trong Thúy Oanh các, có một nữ tử cực kỳ nổi danh, tên là Lai Oanh Nhi, Tào Tháo rất si mê.
Lại nói Lai Oanh Nhi này là danh ca vũ kỹ sắc nghệ song toàn nhất Lạc Dương, tính tình cao ngạo nhã khiết. Khi ca vũ thì nhiệt huyết dâng trào, có thể khiến người xem phát cuồng. Thế nhưng thường ngày lại trầm mặc ít lời, cách người ngàn dặm.
Tào Tháo rất si mê...
Mỗi lần đến Thúy Oanh các là vung tiền như rác, chỉ đổi lấy nụ cười mỹ nhân.
Tiền bổng lộc của hắn không cao, mặc dù hiện nay bổng lộc đã được quy định lại, nhưng vẫn không đủ cho hắn chi tiêu.
Người Lạc Dương cũng biết việc này, Đổng Phi đương nhiên cũng rõ ràng.
Đôi khi y cảm thấy Tào Tháo này không hề giống với Tào Tháo trong diễn nghĩa.
Hắn có thể lã chã rơi lệ, khàn giọng gọi khi xem Oanh Nhi ca vũ, nhưng ngày thường lại cực kỳ bình tĩnh.
Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên hắn cảm thấy hắn với Oanh Nhi cùng một loại người.
Có lẽ chính là vì nguyên nhân này, cho nên mới khiến cho một kiêu hùng loạn thế lừng danh thiên cổ trở thành một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Dẫn theo Thành Lễ, Đổng Phi cùng Tào Tháo đi trên đại nhai Nghênh Xuân môn.
Thúy Oanh các ở đại nhai Đức Dương môn, là nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi danh nhất Lạc Dương.
Trên đường, Tào Tháo hình như có tâm sự, không nói lời nào.
- Mạnh Đức, có tâm sự sao?
Đừng thấy tuổi Tào Tháo lớn hơn Đổng Phi mười lăm tuổi, nhưng luận chức quan hắn còn kém Đổng Phi. Hơn nữa, trưởng sử phủ đại tướng quân nghe qua có vẻ rất uy phong, nhưng thực tế chẳng qua chỉ là phụ tá của Hà Tiến. Còn Đổng Phi hiện nay nắm trong tay Bắc Cung nội ngoại ngũ doanh 5500 Bắc Cung giáo úy, bổng lộc cao hơn Tào Tháo, thực quyền cũng lớn hơn Tào Tháo rất nhiều.
Vì vậy khi xưng hô cũng rất tùy tiện.
Tào Tháo nhìn hai bên, hình như có lời muốn nói.
Đổng Phi lập tức hiểu địa tâm của hắn, lập tức giơ tay, 20 cự ma sĩ phía sau liền tản ra, tạo thành một vòng vây lớn vây hai người vào giữa, người đi đường thấy tình cảnh này thì cũng lập tức né tránh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]