Chương trước
Chương sau
Không cần lo lắng Cam phu nhân làm mấy chuyện xấu.

Người trong phòng này dù là Lục nhi hay là Nhậm Hồng Xương, đều có thể dễ dàng thu thập nàng.

Hơn nữa ở chung với nhau một thời gian dài, mọi người cũng hiểu Cam phu nhân không ít. Tính tình của Cam phu nhân rất thiện lương, cũng vô cùng ôn hòa.

Ngược lại mẫu thân của Lưu Bị, con mắt tuy mù thế nhưng tính tình cổ quái, khó có thể ở chung.

Đổng Phi đang nghĩ ngợi đưa lão thái thái này đến Trương Dịch, mỗi lần thấy hình dạng của lão thái thái y đều hết hồn hết vía.

Có điều lúc này y cũng chằng còn hơi đâu mà nghĩ đến lão thái thái kia nữa.

Lư Thực, Lưu Hồng cùng các Đông Quan tiến sĩ cũng đều tới chúc mừng. Hà Tiến phái người tới, Viên Ngỗi cũng sai người dâng lên lễ vật.

Hà hoàng hậu, Đổng hoàng hậu cũng biểu lộ tâm ý.

Ngoài Nghi môn của đại trạch môn ngựa xe như nước. Một Bắc Cung giáo úy sinh con gái mà có thể kinh động đến hơn một nửa quyền quý của thành Lạc Dương, sao có thể không khiến người sợ hãi thanh thế của Đổng gia hôm nay? Tào Tháo, Tuân Du tự mình đến chúc mừng, đồng thời mang đến trân tàng của Tuân Sảng cất giữ bấy lâu. Là cái gì mới được? Chính là [Nữ giới] năm đó Ban Chiêu tự mình viết ra, có thể nói là là cực kỳ trân quý.

Tiệc rượu bắt đầu, đại hoàng tử Biện đột nhiên tới chơi.

Hài tử 9, 10 tuổi cũng đã rất có nề nếp, khiến cho đám người Tào Tháo vốn đã biết Biện vương tử phải xuýt xoa hiếu kỳ.

Hộ tống Biện vương tử chính là kiếm khách Vương Việt.

Đổng Thiết tiến lên làm lễ bái sư, lại khiến cho Tào Tháo một trận kinh ngạc.

Một tiệc rượu nho nhỏ thoáng cái đã vô cùng náo nhiệt. Tình cảnh thế này ngay cả Thái Ung và Lư Thực cũng đều không nghĩ đến.

Từ hơn 20 ngày trước, Đổng Phi bái ba đầu sỏ Lư Thực, Thái Ung cùng Lưu Hồng của Đông Quan làm thầy.

Một người là nhạc phụ tương lai của Đổng Phi, hai người là lão sư hiện tại của y, đến dự cũng không có gì lạ Tào Tháo, Tuân Du là số ít bằng hữu của Đổng Phi ở Lạc Dương, hơn nữa cho dù hai người có ý gì khi đến kết giao cùng Đổng Phi thì cũng coi như là bình thường.

Về phần những người khác...

Đổng Phi thật sự không nghĩ ra lý do.

Có điều nếu đã tới thì là khách nhân, đương nhiên phải nhiệt tình tiếp đãi.

Rượu qua ba tuần, món ăn qua ngũ vị.

Đột nhiên Lư Thực nói:

- Thái Ung, nghe nói Đổng giáo úy đồng ý cho con thứ nhất mang họ Thái?

Thái Ung vuốt râu mép nói:

- Quả có việc này, Diễm nhi cũng coi như gả cho Tây Bình rồi, Tây Bình lo lão hủ tịch mịch buồn chán, vì vậy thương lượng với Lục nha đầu để cho hài tử này theo họ của ta, coi như là kéo dài huyết mạch của Thái gia ta. Hài tử này Tây Bình hài tử này tuy có hơi thô lỗ, nhưng cũng là một người hiểu tâm tư người khác. Trước kia ta còn nghe nói, y vì tổ mẫu mà làm ra không ít thứ tốt... Đáng quý, đáng quý. Với vũ dũng của Tây Bình mà đi làm những việc vặt này, tâm tư đó thiên hạ mấy người có được?

Dù sao thì y là con rể của lão, đương nhiên lão sẽ nói tốt thôi.

Người trong sảnh liên tục tán thưởng Đổng Phi, khiến Đổng Phi mặt đen cũng phải đỏ bừng.

- Nhạc phụ quá khen.

Tuy còn chưa thành thân, nhưng ai chẳng biết việc này chắc chắn tám chín phần mười?

Đối với xưng hô nhạc phụ của Đổng Phi với Thái Ung, mọi người chẳng có ai nói gì.

Biện vương tử nói:

- Đổng khanh vũ dũng, Thái Ung uyên bác... Chư vị đang ngồi cũng đều là đại tài, cũng nên đặt cho tiểu nha đầu một cái tên hay, ngày sau cô gia tấu xin hoàng thượng ban tự cho tiểu nha đầu, chư vị tiên sinh thấy thế nào?

Đổng Phi nhướng mắt nhìn ba người Thái Ung.

Theo hiểu biết của y với Biện vương tử, thì hắn nhất định không khéo nói như vậy.

Dù hiện nay tính tình đã thay đổi không ít, cũng cởi mở hơn, nhưng nếu thay đổi lớn như vậy thì Đổng Phi không tin.

Không phải là Biện vương tử, nhất định là có người đằng sau mớm lời.

Có khả năng nhất là Hà hoàng hậu.

Rõ ràng Đổng Phi đã lọt vào mắt Hà hoàng hậu, chắc hẳn sau này đại tướng quân sẽ càng hậu đãi Đổng Phi hơn.

Điều này cũng ứng với sách lược minh giao với Hà Tiến ban đầu của Ban Chỉ định ra.

- Điện hạ nói rất đúng... Có điều Phi tài sơ học thiển, mọi người ở đây đều là người đại tài, thỉnh mọi người hỗ trợ.

Cảm giác được tâng bốc quả là sảng khoái.

Nhưng mọi người ai cũng hiểu rằng, người có thể đến đây chúc mừng Đổng Phi ắt phải có một chút ánh mắt.

Tào Tháo cười nói:

- Có Thái Ung ở đây, đâu tới lượt chúng ta mở miệng. Hay là do Thái Ung đặt tên.

- Đúng thế, đúng thế.

Thái Ung vuốt râu mép nói:

- Năm đó trước khi Diễm nhi sinh ra, ta từng đặt cho nó một chữ Chiêu. Kinh Thi có viết: Trác bỉ ngân hà, chiêu hồi với thiên, hy vọng sinh được một nam hài để quang diệu tổ tông. Không ngờ lại sinh được một nữ hài, đành phải cải danh thành Diễm, sau mới có tự Chiêu Cơ. Giờ lại có một nữ hài... Từ Minh tặng [Nữ giới], ta cũng hy vọng nữ hài có thể có tài văn chương như Ban Huệ Ban. Không bằng thế nào, gọi là Văn Cơ, các vị thấy hai chữ này có được không?

Thái Văn Cơ...

Đổng Phi phun cả rượu ra, ho khan kịch liệt.

- Tây Bình, tên này không hay sao?

Đổng Phi vội vàng lắc đầu:

- Không phải, không phải, chỉ là bị sặc thôi. Tên này rất hay, cực hay.

Chẳng phải là hay lắm rồi sao?

Thái Văn Cơ, không ngờ lại là Thái Văn Cơ.

Viên Khoát Thành tiên sinh từng nói trong Bình thư, Thái Diễm vốn gọi là Chiêu Cơ, sau vì quan hệ đến Tư Mã Chiêu, muốn tránh cấm kỵ nên sửa thành Văn Cơ. Hiện giờ Đổng Phi thân ở tam quốc, Tư Mã Chiêu có xuất hiện hay không y không biết. Thế nhưng tên Thái Văn Cơ đã xuất hiện, chỉ là không biết trăm nghìn năm sau sẽ thế nào?

Trong lòng chỉ biết cười khổ, thế nhưng cũng không thể làm mất mặt của lão Thái.

Thế là nữ hài có tên, Thái Văn Cơ. Đổng Phi nhìn nữ nhi, trong lòng không khỏi kinh hỉ.

Đồng thời cảm thấy trọng trách trên vai thêm nặng. Không thể để tương lai nữ nhi bị khổ, dù ta có liều mạng cũng phải bảo vệ nó cho tốt.

Tháng 7 năm thứ 2 Trung Bình, Lưu Bị toàn thân quân trang, sải bước đi vào đại đường phủ nha Ngư Dương.

- Chúc mừng Bá Khuê, quang vinh thăng làm thái thú Ngư Dương.

Lưu Bị bây giờ là Lưu Bị đã trải qua bao phen chìm nổi, mỗi động tác giở tay nhấc chân đều vô cùng ổn trọng. Trong phong thái có một khí chất dũng mãnh. Có lẽ là vì phải trường kỳ tác chiến, khuôn mặt trắng nõn giờ đã có màu đồng, ánh mắt lấp lánh, trên đầu buộc vải trắng, vừa vặn che đi cái lỗ tai không trọn vẹn, bội kiếm bên hông, đứng nơi đó lộ ra sát khí đằng đằng.

Trên đại đường, Công Tôn Toản đang ngồi sau án, nghe vậy thì đặt thẻ tre trong tay xuống.

- Tin tức của Huyền Đức thật linh thông, ta còn đang định tìm ngươi, không ngờ ngươi đã biết mà tới, mau ngồi.

Bảo Lưu Bị ngồi xuống, Công Tôn Toản ngạc nhiên nói:

- Sao hôm nay không thấy hai huynh đệ của Huyền Đức tới?

- A, Vân Trường cùng Dực Đức đóng ở Kế Trung, chưa từng tới đây.

- Trương Thuần...

- Trương Thuần hiện giờ đã bại lui đến Kế huyện, giằng co cùng quân ta. Khâu Lực Cư ngoài mặt thì tỏ ra nghe theo trấn an của Lưu đại nhân, nhưng thực tế vẫn chưa từ bỏ ý định. Vì vậy âm thầm chuẩn bị... Trương Thuần vẫn còn sức đánh một trận, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Công Tôn Toản vỗ án mắng:

- Ta đã sớm nói qua, người không cùng tộc tâm tất khác. Lưu đại nhân vẫn bảo trấn an, trấn an... Chỉ dựa vào trấn an, làm sao có thể khiến cho Khâu Lực Cư tâm phục khẩu phục? Nếu ta là hắn thì đã giết sạch sành sanh từ lâu rồi.

Lưu Bị trầm mặc chốc lát, nhỏ nhẹ nói:

- Đây là sách lược của triều đình, Bá Khuê cẩn thận lời nói.

- Ở đây chỉ có hai người ta ngươi, sợ cái gì? Trừ phi Huyền Đức...

- Bá Khuê nói đi đâu vậy? Ngươi vào lúc ta gian nguy nhất, mạo hiểm thu lưu huynh đệ ta, Lưu Bị sao có thể làm chuyện phản bội?

- Ha ha, Huyền Đức chớ vội, ta chỉ giỡn thôi.

- Bá Khuê, đùa giỡn thế này sau này đừng nên nhắc lại, nếu ngươi không tin ta, ta đi cũng được.

Công Tôn Toản vội vã khuyên giải, lúc này mới khiến Lưu Bị bình tĩnh.

Trầm ngâm chốc lát, Công Tôn Toản nói:

- Hiện tại vụ thu hoạch cũng tới, người Tiên Ti tái ngoại cũng bắt đầu rục rịch. Ta muốn đi trước bố trí phòng thủ, chỉ là Trương Thuần bên này chưa có kết quả, đành phải phiền Huyền Đức rồi. Ta sẽ lưu Nghiêm Cương ở lại Ngư Dương hiệp trợ Huyền Đức phá tặc. Chờ khi Trương Thuần bại vong, ta sẽ tấu thỉnh triều đình minh oan cho Huyền Đức. Vài ngày trước ta có thư từ với lão sư, dù ta không đề cập tới ngươi, nhưng theo ý tứ có thể thấy, lão sư đoán được ngươi đang ở đây.

- A, lão sư nói như thế nào?

- Lão sư không nói cái gì, chỉ là nói cho ta một số việc ở Lạc Dương, còn nói thu một quan môn đệ tử (đệ tử cuối cùng).

- Đây quả là việc vui.

Lưu Bị rõ ràng có chút mất mát, gượng cười nói.

Công Tôn Toản dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Bị:

- Huyền Đức không muốn biết tiểu sư đệ kia của chúng ta là ai sao?

- Chắc là danh sĩ Lạc Dương...

- Người này họ Đổng tên Phi, tự Tây Bình... Nhân sĩ Lương Châu Lũng Tây, phụ thân là thứ sử Lương Châu Đổng Trác, bản thân y hiện giờ là Bắc Cung giáo úy, hiện giờ thanh danh ở Lạc Dương rất lớn, rất được lão sư yêu thích.

- A.

Lưu Bị mồm miệng há hốc, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.