Chương trước
Chương sau
Ngược lại Thái Ung như vậy khiến cho Hán đế càng thêm thú vị.

Từ khi Thái Ung rời khỏi Đông Quan, Đông Quan tiến sĩ gần như rắn mất đầu. Lưu Hồng danh vọng không đủ, còn Lư Thực...

Hán đế bắt đầu suy nghĩ có nên để Thái Ung về lại Đông Quan?

Trong miệng lại nói:

- Thái gia nữ bây giờ vẫn còn chưa gả cho Đổng gia tử, Thái Ung tận tâm tận lực vì Đổng gia tử, chỉ sợ tương lai nếu như Đổng gia tử thành con rể lão, Thái Ung này chắc càng thêm trợ giúp y rồi.

- Hoàng thượng, kỳ thật...Việc Đổng gia tử trở thành con rể của Thái Ung đã chắc đến tám chín phần mười.

- Hả?

Đổng hoàng hậu nói mấy câu bên tai Hán đế, khiến cho Hán đế cười to liên tục:

- Trẫm đã nói Thái Ung sao có thể chấp nhận được một tên con rể tướng mạo thế nào, thì ra nữ nhi đã bị... Ha ha ha, trẫm thấy Thái Ung là bất đắc dĩ hơn là vui sướng rồi.

- Hoàng thượng cao kiến.

Hà hoàng hậu mặc dù không nghe được Đổng hoàng hậu nói cái gì, thế nhưng cũng đã hiểu ảo diệu trong đó, không nhịn được nở nụ cười duyên.

Đổng hoàng hậu ôm lấy Hiệp vương tử, vừa muốn nói thì nghe tiếng trống ù ù vang vọng cả thao trường.

Trong tiếng trống trận này ẩn hàm sát khí, tiếp đó từ hai bên hai đội kỵ sĩ chạy như bay ra, thuần một sắc ngưu bì đồng tụ khải làm hộ giáp, cầm trong tay cầu chùy đi vào thao trường. Trong nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía xung quanh thao trường, rất là náo nhiệt.

Đổng Phi mặc giáp đen, cùng Xạ thanh doanh Giáo úy cùng vào sân.

- Hai người này làm gì?

- Khởi bẩm hoàng thượng, hai người là giáo luyện.

- Giáo luyện?

- Chính là người giáo dục và huấn luyện, cũng là từ ngữ do Đổng gia tử nghĩ ra. Người xem, xung quanh còn có Giáo úy các doanh làm tài phán, là người phán định mọi việc trong thi đấu... Nói chung, Đổng gia tử kia vì thi đấu kích cúc này mà đã tốn không ít tâm tư.

Trên duyệt đài, Trương Nhượng liên tục giải thích quy tắc.

Còn trong thao trường Đổng Phi lại cảm thấy rất nản lòng. Ngày trước linh quang chợt lóe, nhớ tới môn mã cầu.

Sinh viên trong thôn từng nói qua, môn mã cầu này ở nước ngoài thuộc về loại vận động của hoàng thất, cực kỳ cao nhã.

Đổng Phi không hiểu quy tắc mã cầu, vì thế sau khi nghĩ đến thì lập tức đi tìm Thái Diễm thương nghị. Không ngờ ở thời đại này đã có mã cầu, có tên là kích cúc. Vốn là một loại trò chơi của người Hồ tái ngoại, lúc này đã trở thành một trò biểu diễn. Ngay cả Đổng Lục cũng biết loại trò chơi này, còn nói đã từng thấy người Khương ở Lũng Tây chơi, cũng biết sơ sơ.

Chẳng còn cách nào, Đổng Phi liền mang một số quy tắc của bóng đá thời hiện đại nói ra, kết hợp với quy tắc của kích cúc hiện tại.

Nhưng sau khi chơi một hai lần ở bắc quân, không ngờ lại được hoan nghênh, ngay cả Biện vương tử cũng hết sức phấn khởi gia nhập.

Dù sao thì Biện vương tử cũng đã thấy hứng thú, Đổng Phi cũng coi như bớt lo.

Nhưng không ngờ lúc đầu chỉ chơi đùa trong thao trường, lại bị Trường thủy doanh người Hồ biết được, lập tức đòi tham gia cùng.

Sau khi một doanh này gia nhập, thanh danh lan truyền ra ngoài, rất nhanh đã được đông đảo mọi người biết đến.

Mã Tung vừa mới đến Lạc Dương đã nhạy cảm nhìn ra phương diện này có thể kiếm được tiền, vì thế liền hiến kế đặt ra đánh cuộc. Trong lúc nhất thời đã phổ biến khắp Lạc Dương.

Bắt đầu chỉ là vui chơi nhỏ, nhưng sau đó tiền bạc cứ gọi là vào không dứt.

Đầu tiên có Trường thủy doanh Giáo úy Ô Diên tới, sau đó xuất hiện trận thi đấu trận bóng đá gian lận đầu tiên. Tiếp đó là bắc quân ngũ giáo gia nhập, ngay cả Vũ Lâm quân cũng đều tham gia. Đến khi Đổng Phi nhìn ra mánh khóe, thì đã là tiền đếm không xuể rồi.

Một tháng gần một tháng.

Đổng Phi chỉ dựa vào phí thủ tục đã thu được hơn nghìn vạn tiền, càng không nói y còn thu hoạch được không ít lợi ích trong đó, quyền quý Lạc Dương đều trút túi vào. Có rất nhiều cách cuộc, Đổng Phi tìm đám người Đường Chu, Ban Chỉ thương thảo tỉ mỉ, viết ra một loạt những thủ đoạn dối trá chuyên nghiệp.

Mỗi doanh chủ tướng hôm nay nhìn thấy Đổng Phi đều coi như huynh đệ, rất thân thiết.

Bán độ, đời trước Đổng Phi có phần thống hận bán độ, nhưng không ngờ chuyện này lại do một tay y dựng lên, muốn thu tay giờ cũng khó.

Có điều Đổng Phi không ngờ được chuyện này lại kinh động đến cả Hán đế.

Ngồi trên lưng ngựa, nháy mắt ra hiệu với Giáo úy Xạ thanh doanh một cái, ý là ngày hôm nay phải hăng hái mới được.

Xạ thanh doanh Giáo úy Thuần Vu Quỳnh thái độ hờ hững khác thường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như không nhìn thấy Đổng Phi.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có một Thuần Vu Quỳnh, sau đó tại trận chiến Quan Độ bị Tào Tháo đánh lén, khiến cho lương thảo tích trữ cho hơn mười vạn đại quân của Viên Thiệu bị thiêu hủy, cuối cùng rơi vào thảm bại.

Đổng Phi không rõ lắm, Thuần Vu Quỳnh này có đúng là Thuần Vu Quỳnh kia hay không.

Thế nhưng thấy được sắc mặt của hắn thì trong lòng bất an một chút, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

Một tháng này, Thuần Vu Quỳnh dựa vào y buôn bán kiếm lời không ít, thường ngày khi nhìn thấy Đổng Phi thì hết sức thân thiết. Hôm nay nghiêm trang lại khiến Đổng Phi cảm thấy có chút không ổn, không biết Thuần Vu Quỳnh này định làm gì?

Tiếng còi hiệu báo bắt đầu thi đấu, Đổng Phi lén kéo Tư Mã Trương Tú, người hôm nay đảm nhiệm bắc cung quân.

- Trương Tú đại ca, cẩn thận Xạ thanh doanh, đám kia ngày hôm nay có gì đó khác thường, nói cho các huynh đệ không nương tay...

Trương Tú hiện tại chính là chủ lực của Loan vệ doanh, thương pháp dung nhập kích cúc, có thể coi Lạc Dương đệ nhất, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ Lạc Dương. Hắn nghe vậy gật đầu, thúc ngựa đi vào trường đấu, giơ cầu chùy ra hiệu với người xung quanh mình.

Trong sát na, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.

Các thiếu nữ đứng xem đều kêu to tên của Trương Tú, dáng vẻ phát cuồng không khác nào fan cuồng thời tương lai.

Nhưng tiếng kêu gọi đó lại khiến cho Hán đế nhíu mày.

- Một tuyển thủ nho nhỏ, không ngờ lại được ủng hộ như vậy? Hoàng hậu, các ngươi nói nếu như trẫm vào trường đấu thì sẽ thế nào?

Hà hoàng hậu cùng Đổng hoàng hậu không hẹn mà cùng mỉm cười.

- Nhất định là không ai địch nổi.

- Trẫm cũng nghĩ như vậy...

Đúng lúc này tiếng còi vang lên.

Mã đội hai bên đều giơ chùy kích cúc, quấn vào nhau thành một mảnh.

Bên người Đổng Phi, Biện vương tử đang nóng lòng muốn thử, càng không ngừng hỏi:

- Đổng khanh, đến khi nào mới cho cô gia lên đài?

Cũng khó trách Biện vương tử hưng phấn như vậy, việc Hán đế quan chiến hôm nay hắn đã nghe nói. Vì thế cũng muốn trước mặt phụ hoàng hiển lộ chút thân thủ, có vẻ đã không chờ được. Thế nhưng Đổng Phi nhíu mày lại, thầm nói không thích hợp.

Người của Xạ thanh doanh dường như không phải kích cúc, mà là đang đánh người.

Đã có vài lần Trương Tú bị nhằm vào đầu, rõ ràng là muốn tính mạng của hắn, may mà Trương Tú mã thuật tinh minh, võ nghệ cao cường, đã vài lần thoát hiểm.

Sau vài lần nguy cơ, bắc cung vệ sĩ đã nhìn ra đầu mối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.