Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy, Sa Sa rất bí hiểm, hỏi hắn thế nào cũng không nói. Hắn không nói ta cũng không tiện làm gì... Ngươi cũng biết, nếu như Cam phu nhân chưa cưới gả thì dễ rồi. Nhưng nàng lại là thê thất của Lưu Bị, Lưu Bị lại là học sinh của Lư Thực đại nhân. Mà Lư đại nhân lại quan hệ tốt với nhạc phụ như vậy, thật khó cho ta quá.

Thái Diễm cùng Đổng Lục đều không nhịn được nở nụ cười.

Không sai, dường như Sa Ma Kha đang rơi vào lưới tình. Mỗi ngày Cam phu nhân quét ngõ thì hắn đứng trên đầu tường xem. Lúc không có việc thì Cam phu nhân nói chuyện phiếm với Thái Diễm, Đổng Lục. Vị Cam phu nhân này tuy từ nhỏ được cưng chiều, nhưng học thức không tệ. Còn Sa Ma Kha thì rất giống một hài tử.

Thỉnh thoảng Cam phu nhân nở nụ cười với hắn, cũng đủ khiến hắn hạnh phúc nửa ngày.

Đứa trẻ lớn đầu yêu, nhưng lại không thổ lộ, khiến cho Đổng Phi rất đau đầu.

Thái Diễm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu không thì thế này, lựa cơ hội ta sẽ hỏi ý của Cam phu nhân. Chỉ là gả Cam phu nhân cho Sa Sa, thật sự có chút... A Sửu, ngươi hãy nói thật, ngươi có động lòng với Cam phu nhân không?

Đổng Phi vội bịt miệng Thái Diễm.

- Loại chuyện này cũng không nên nói mò, bằng không nếu Sa Sa nghe được mà hiểu lầm thì không hay. Cam phu nhân rất đẹp, thế nhưng ta đã có tỷ tỷ cùng Lục nhi, không muốn nữ nhân nào khác, sau này đừng nói những chuyện thế này nữa.

Thái Diễm cùng Đổng Lục trong lòng ngọt ngào, cười hì hì gật đầu.

- Việc của Sa Sa coi như xong, vậy còn Biện vương tử thì làm sao bây giờ?

- Biện vương tử?

Thái Diễm cùng Đổng Lục ngạc nhiên nói:

- Biện vương tử làm sao vậy?

Đổng Phi thở dài:

- Biện vương tử là người chịu áp lực lâu dài, hơn nữa người khác cũng trách móc hắn nặng nề, cho nên lòng tin của hắn chẳng còn chút nào, thậm chí còn tỏ ra uất ức. Hắn giấu rất kỹ tâm sự của mình, lại không chịu giao lưu cùng người khác. Trong quân doanh ngây người vài ngày, nếu cứ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ hỏng mất.

Thái Diễm cùng Đổng Lục nghe không rõ ngôn từ tương lai của Đổng Phi, nhưng ít nhiều cũng hiểu được đại ý.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Phải cho hắn tham gia... Bằng không mỗi ngày chỉ là có mặt, lúc nào cũng một mình thì không có tác dụng gì.

- Vậy cho hắn tham gia thế nào?

- Ta... không biết. Cho hắn đi thao diễn, chỉ một nén nhang đã không thở nổi. Huấn luyện thật sự thì nếu làm hắn bị thương cũng không hay, nhất định hoàng hậu sẽ liều mạng cùng ta. Mấu chốt là ở chỗ phải thay đổi hắn, nhưng được để hoàng thượng để ý. Đây là sách lược đối với đại tướng quân cùng hoàng thượng của Ban Chỉ. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Đừng thấy Thái Diễm đọc nhiều sách như vậy, gặp chuyện thế này cũng không có biện pháp.

Bệnh trạng của Lưu Biện theo y học hiện đại thì là bệnh tâm lý. Nhưng thời đại tam quốc thì lấy đâu ra bác sĩ tâm lý chứ?

Việc cấp bách của Đổng Phi là phải khiến cho Lưu Biện mở lòng.

Nhưng bị chèn ép từ nhỏ, sao có thể dễ dàng mở lòng cho được?

Đổng Phi không phải là bác sĩ tâm lý, việc có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức để Lưu Biện có thể chơi đùa như người bình thường. Nhưng vấn đề lớn nhất là ở chỗ, Lưu Biện hắn là hoàng tử, trò chơi không thể giống như hài tử bình thường được, mà phải có uy nghiêm.

Nghĩ ra một trò chơi uy nghiêm thật không dễ dàng.

Đổng Phi cũng không phải trăm sự đều thông, đối với điều này cũng không hiểu rõ lắm. Trong lòng buồn phiền, y bảo Thái Diễm cùng Lục nhi nghỉ ngơi trước, còn y đi loanh quanh trong sân, bất tri bất giác đã đi đến tiền viện của thao trường.

Kỳ thật Lưu Biện là một gia hỏa rất tốt, ít nhất là Đổng Phi cảm thấy như thế.

Tính cách không phải quá kiên cường, trong thời đại hỗn loạn tuyệt đối không có khả năng trở thành minh chủ. Nhưng điều này cũng không che được sự thông minh của hắn, đồng thời hắn cũng có tính kiên trì. Ít nhất mỗi ngày đều tham quan học tập thao diễn, không phải ai cũng có thể kiên trì như vậy.

Trong lòng Đổng Phi, Lưu Biện trên lịch sử bị Đổng Trác phế bỏ, đồng thời chết trong tay tỷ phu Lý Nho.

Mà ở đời này, Đổng Phi không hy vọng Lưu Biện chết. Bởi vì theo y thấy, Lưu Biện không chết thì lão cha mới có thể bớt phiền phức.

Phải làm thế nào bây giờ?

Đổng Phi gãi đầu đi vào thao trường.

Giờ đã là nửa đêm, trong thao trường không ngờ vẫn còn có người đang luyện võ.

Sa Ma Kha cởi trần, bắp thịt toàn thân giống như sắt. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tay vũ Thiết Tật Lê Cốt Đóa, thỉnh thoảng còn rống lên. Đổng Phi cũng không làm phiền hắn mà ngồi bên cạnh xem. Một lúc chẳng có việc gì làm, buồn chán thuận tay cầm lên một viên đá, bỗng nhiên đứng lên nói:

- Tam đệ, cẩn thận... Xem chiêu.

Viên đá bay tới, Sa Ma Kha cười ha ha:

- Nhị ca, chỉ là tiểu kĩ, xem ta phá chiêu...

Vừa nói, Thiết Tật Lê Cốt Đóa đập lên viên đá rơi xuống đất.

Sa Ma Kha một tay vung Thiết Tật Lê Cốt Đóa lên, giục ngựa chạy tới, đánh viên đá trên mặt đất về phía Đổng Phi.

Đổng Phi thuận thế tránh, viên đá lại rơi trên mặt đất.

Trong đầu chợt lóe linh quang, hình như có chủ ý gì đó.

Còn Sa Ma Kha cười nói:

- Nhị ca, một chiêu này của đệ thế nào?

- A, không tệ, không tệ... Sa Sa, ngươi thật là một thiên tài, ta yêu đến chết, ha ha ha, chính là cái này, ta biết rồi.

Đổng Phi nói xong hoa chân múa tay vui sướng chạy khỏi thao trường.

Sa Ma Kha thì ngơ ngác đứng trong thao trường, thì thào lẩm bẩm:

- Nhị ca nói ta là thiên tài? Ta, ta làm gì nhỉ?

Hán đế cảm thấy buồn chán, ngồi trong thư phòng nhìn đống thư tịch Đông Quan sĩ tử trình lên đang được đặt trên bàn.

Thư tịch đều đã được Đông Quan sĩ tử sửa lại, dùng dấu chấm câu do Đổng gia tử sáng tạo ra để ngăn câu, không viết thêm bất cứ chú thích nào khác, xem qua cũng có cảm giác khác lạ. Chỉ là Hán đế đã thuộc làu những kinh điển này, không còn cảm thấy thú vị nữa. Ngược lại bài Đạo Đức Kinh Đổng gia tử trình lên lúc trước lại có chút ý tứ.

Thật ra trong mắt Hán đế, dấu chấm trong Đạo Đức Kinh của Đổng Phi sai chồng chất, thậm chí có lúc còn khiến Hán đế ôm bụng cười nghiêng ngả. Nhưng một bài Đạo Đức Kinh hàng ngày này bây giờ được lưu truyền rất rộng, rất nhiều sĩ tử đều có một bản trong tay. Không phải là vì tán dương Đổng Phi, mà là chuẩn bị làm cho Đổng Phi xấu mặt.

Tâm tư này của các sĩ tử Hán đế há có thể không rõ? Nhưng hắn cũng không muốn ngăn cản, ngược lại còn muốn góp vui. Đổng gia tử mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ khác thường, không biết tiếp theo sẽ lại có chuyện vui gì nữa.

- Kiển Thạc.

Hán đế đứng lên, gọi với ra ngoài cửa thư phòng.

Nội thị Kiển Thạc mặc cung trang vội vã vào thư phòng. Các hoàng môn nội thị khác đều khúm núm bước vào, thân mình cúi thấp, tất cung tất kính. Nhưng Kiển Thạc này lại không như vậy, trái lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước mà đi. Mặc dù hắn là một nam nhân không hoàn chỉnh, nhưng khi đi lại cũng cố gắng toát ra khí khái nam nhi.

Ở trong cung nhiều năm, Kiển Thạc có thể nói rất hiểu Hán đế.

Chủ tử này mê tài, nhưng cũng không phải là loại chủ ngu ngốc. Chỉ là hơi chút lập dị, thích làm một số chuyện khác người, không bắt chước ai cả, tự mình theo ý mình.

- Hoàng thượng có gì sai bảo?

Tâm tình Hán đế không tệ, cười ha ha:

- Gần đây có chuyện gì thú vị không?

- Chuyện thú vị?

Kiển Thạc suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Nhắc tới việc thú vị không ít, có điều nghe ý của hoàng thượng, có phải muốn nói về chuyện của Đổng gia tử kia?

Mỗi lần nghe thấy ba chữ Đổng gia tử, Hán đế rất lấy làm hứng thú.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.