Lưu Hồng hiện nay khoảng 50 tuổi, thân cao tám xích, song người hơi béo. Trên khuôn mặt phúng phính luôn nở nụ cười vô hại, đôi mắt ti hí đảo quanh, khi bước đi rất nhanh nhạy, rất có tinh thần.
- Thần, Lưu Hồng khấu kiến hoàng thượng.
Hán Đế không thích Lưu Hồng, không phải là không có nguyên nhân.
Bất kể Lưu Yên hay là Lưu Ngu, những người này đều là tướng mạo đường đường, dáng vẻ không tầm thường.
Nhưng Lưu Hồng thì sao, lại có vẻ quá bình thường, bình thường khiến người khác nhìn một lần sẽ quên ngay.
Nhưng hiện tại, Hán Đế vẫn muốn bảo trì nụ cười tỏa nắng:
- Hoàng thúc mau đứng lên, hôm nay trẫm triệu kiến hoàng thúc là có việc cần thương nghị.
Lưu Hồng đứng lên:
- Xin hỏi hoàng thượng có gì phân phó?
- Hoàng thúc, đêm qua sét đánh Gia Đức Điện, hoàng thúc có biết việc này không?
- Thần biết đôi chút.
- Xin hỏi đây có phải là ông trời cảnh kỳ không?
Lưu Hồng trầm ngâm chốc lát:
- Hoàng thượng là thiên tử, con trai ông trời, được ông trời bảo hộ. Nếu như trong giang sơn xã tắc này xảy ra chuyện, ông trời nhất định sẽ có sở nhắc nhở. Cựu thần cho rằng, sét đánh Gia Đức Điện, quả thật là cảnh kỳ của ông trời cho hoàng thượng.
Đám người Lưu Đào thở phào một hơi, không hổ là thiên văn đệ nhất nhân, một lời đã trúng đích.
- Xin hỏi hoàng thúc, có thể tính ra ông trời cảnh kỳ gì không?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859768/chuong-223-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.