Đã rất lâu, Tào Tháo vẫn cứ ngồi như cũ ở thư phòng, nhìn tiếng gió cây sàn sạt bên ngoài cửa sổ.
Tâm tư hắn phi thường phức tạp, suy nghĩ không ngừng.
Năm trước lúc hắn đi qua Nam Dương, sau đó đặc biết bái phỏng địa phương danh sĩ Hứa Thiệu, Hứa Tử Tương.
Nói thật, đối với con người của Hứa Thiệu, Tào Tháo một chút cũng không thích, người này thích nịnh nọt, nhân phẩm rất kém cỏi, nhưng danh khí của hắn tuy có chỗ thiếu hụt, nhưng không có nghĩa ai cũng không biết, lúc trước Trần Phiền thất thế, Hứa Tử Tương sau này đã không gả con gái cho Trần Phiền như đã hứa,, từng có người hỏi hắn vì sao lại làm như thế, Hứa Thiệu lại nói Trần Phiền bảo thủ, sau đó lại chửi bới.Người thông minh tất nhiên hiểu được, đó chính là hắn sợ liên luỵ.
Nhưng hắn tuy làm như vậy, nhưng kẻ khác không thể khinh thường danh khí của hắn, phàm những người được hắn xem qua( Bói) đại đa số đều thăng chức rất nhanh, hơn nữa hắn lại có luật lệ, một tháng chỉ bình cho ba người, điều này càng đem danh khí của hắn cao hơn.
Đã trải qua một phen quan trường chìm nổi, Tào Tháo không phải là một gã nhiệt huyết thanh niên mười năm trước kia. Hắn rất hiểu được, danh khí có bao nhiêu trọng yếu, vì thế khi đi ngang qua Nam Dương, hắn bức Hứa Thiệu vì hắn mà cho lời bình.
Thời thịnh thế là trung thần, Loạn thế Chi gian hùng.
Đây là Hứa Thiệu đánh giá, quả thực làm cho thanh danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859703/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.