Đổng Trác vẫn rất do dự.
Lão do dự có hay không nên để cho Đổng Trác lại phái đi mạo hiểm. Không quản nói như thế nào, lão duy nhất chỉ có một người con trai. Lúc trước Đổng Phi nói muốn đi ngao du tứ hải, kết quả gặp nhiều phong ba phiền toái lớn như vậy, làm cho Đổng Trác rất lo lắng.
Nhưng không đáp ứng ? Đổng Phi làm sao có thể đáp ứng chứ ?
“A sửu, việc này không vội, để cho phụ thân suy nghĩ vài hôm đã!”
Đổng Trác trầm ngâm một lát mới trả lời, sau đó lại vội vàng chuyển sang đề tài khác.
“Văn Chính, Phụng Hiếu hiền chất, các ngươi ai có thể giải thích cho ta một lần, tột cùng là các ngươi có ý tứ gì ? Như thế nào ta xem đến nửa ngày cũng không có nhìn ra ?
Quách Gia làm một cái thủ thế, ý bảo Lý Nho nói.
Phía sau, Lý Nho cũng khonog khách khí, lập tức đứng dậy nói :
“ Chủ công, bên ngoài trường thành là sông Bạch Đăng, ngoại trừ Dĩnh Thuỷ là một trong những vùng bị nạn lụt lội hàng năm. Bất quá, thuỷ lưu của sông Bạch Đăng rất bình ổn, hai bên bờ lại có nhiều lau sậy, rong bèo, bồi đắp lên một bờ bồn cát, khiến cho lòng sông Bạch Đăng so với bình thường còn sâu hơn rất nhiều.”
Quách gia lúc này mở miệng nói :
“ Không chỉ như thế, Gia mỗ sinh ở Toánh Xuyên, cho nên đối với sông Bạch Đăng này rất hiểu biết. Trong mười lăm năm qua, Bạch Đăng hà mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859692/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.