Đổng Trác có điểm nghĩ mà sợ
Dù sao Tông Viên cũng không phải người thường, ở Bắc Hải, Tông gia tuy rằng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng là một đại gia tộc hơn trăm năm, không thể không phòng.
Được rồi, dù cho Tông gia không có biểu hiện gì, thì ở phía sau kia, còn có bọn Viên gia bốn đời làm tam công.
Đổng Trác có thể không sợ Tông gia nhưng nói không sợ Viên gia thì tuyết đối là lừa người dối mình, hắn có thể ngang ngược ở nơi khác, nhưng mà với cái thế bốn đời làm tam công của Viên gia thì quả thật hắn không khác gì con kiến. Nếu không xem mặt mũi Viên gia thì ...
Bất quá, Đổng Trác rất nhanh đem chuyện đó bỏasau đầu, không để ý đến nữa.
Nói cho cùng thì cá chết lưới rách, lão tử đấu không lại với Viên gia, nhưng ngươi muốn tìm ta gây sự thì có chết ta cũng phải cắn ngươi một miếng.
Có câu vua cũng thua thằng liều, tâm tư Đổng Trác hôm nay quả thật là như vậy.
Hắn đem sự chú ý của mình vào trận chiến sắp tới.
Ba ngày phải hạ được Cao Ấp, đó là việc khá khó khăn. Trước kia đã từng thử qua, Trương Ngưu Giác không phải là loại người vô năng.
Làm sao bây giờ? Nếu không đánh được Cao Ấp, thì sẽ thật mất mặt với Lô Thực, làm sao bây giờ?
Đông Trác ở trên ngựa suy nghĩ đến đau cả đầu, cố tìm ra cách để đối phó với Trương Ngưu Giác. Kỳ thực không chỉ có Đổng Trác đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859682/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.